Bộ binh VNCH : Những bước chân giữ đất, những bước chân bất tử.

Bộ binh VNCH : Những bước chân giữ đất,
những bước chân bất tử

Thuy Trang Nguyen
Có những chàng trai tuổi chưa đầy hai mươi, vừa rời giảng đường Văn Khoa, Sư phạm, Quốc gia Hành chánh… vừa gấp lại mộng đời thư sinh, chia tay mái trường, người yêu, bạn bè – để khoác lên vai bộ quân phục trận đầu tiên, bước vào quân trường Dục Mỹ, Thủ Đức, Đồng Đế, Quang Trung… Họ chưa biết chiến trường ra sao. Nhưng họ đã hiểu – đất nước đang cần người bảo vệ.
Họ đổ mồ hôi trên thao trường nắng cháy, vượt sông, nhảy rào, bò qua lưới đạn giả – vì một ngày mai thật sự họ sẽ bò dưới mưa pháo đạn thật. Và rồi – không mấy lâu sau lễ mãn khóa – họ trở thành người lính Bộ Binh VNCH.



Bộ Binh – lực lượng chủ lực, đông đảo nhất của Quân Lực VNCH – là những người đã gánh vác phần nặng nề và đẫm máu nhất của chiến trường.
Năm 1968 – Tết Mậu Thân – Bộ Binh trấn giữ Huế, Biên Hòa, Chợ Lớn, Cần Thơ, đánh bật các đơn vị +sản đã tràn vào thành phố. Họ đánh từng nhà, giữ từng con phố, cứu dân giữa lửa.
Năm 1972 – Mùa Hè Đỏ Lửa – Bộ Binh tái chiếm Quảng Trị, giữa hơn 80 ngày pháo kích và giao tranh liên tục, biến cổ thành rách nát thành biểu tượng của ý chí không khuất phục. Sư đoàn 3, Sư đoàn 1 Bộ Binh trụ vững trong máu lửa, dưới quyền chỉ huy tận tâm của những người chỉ huy sát trận, không rời chiến hào.
Tại An Lộc, Bộ Binh phối hợp với Thiết Giáp, Pháo Binh, Không Quân giữ thành suốt hơn 60 ngày bị vây hãm – đẩy lùi nhiều sư đoàn cộng sản, đập tan ý đồ đánh thẳng vào Saigon.
Ở cao nguyên – Kontum, Tân Cảnh, Dakto – những người lính Bộ Binh chiến đấu đến khi không còn đường tiếp tế, không còn trực thăng tản thương, không còn khẩu phần, nhưng vẫn không rút.
Và tháng 4/1975 – Xuân Lộc – nơi Sư đoàn 18 Bộ Binh dưới quyền chỉ huy trực tiếp của những người tướng trận, chiến đấu đến viên đạn cuối cùng, giữ cửa ngõ Saigon gần ba tuần, phá hủy hàng chục xe tăng T-54, tiêu diệt nhiều trung đoàn địch, khi cả miền Nam đã rực cháy.
Trong mọi chiến công ấy, có bóng dáng của những người chỉ huy không rời chiến tuyến, sống chết cùng lính, không về hậu cứ, không buông súng trước ai. Họ ra lệnh nhưng cũng trực tiếp xông pha, chia từng khẩu phần, từng bi-đông nước với đồng đội. Họ chính là linh hồn của Bộ Binh – dẫn đường, giữ lửa, và giữ vững ý chí chiến đấu đến cùng.
Họ không viết hồi ký. Nhưng chiến công họ được khắc trong từng bức tường đạn nát, từng bờ ruộng cháy khét mùi thuốc súng.
“Nếu cho tôi chọn lại, tôi vẫn sẽ chiến đấu.
Không buông súng. Không chạy.
Tôi sẽ ở lại – chết với anh em tôi –
và chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.”
– một người lính Bộ Binh, sau 1975.
Là người sinh sau chiến tranh, Em chưa từng nghe tiếng súng thật, chưa từng đón người yêu từ đơn vị về phép, nhưng trái tim mình từ lâu đã lặng lẽ nghiêng về những người lính ấy, những người rời bỏ tuổi trẻ để giữ lấy quê hương. Cảm ơn anh – người lính Bộ Binh. Cảm ơn – vì anh đã sống đúng nghĩa một người trai thời loạn.
Dù không được yêu anh ở đời thật, Em vẫn thương anh bằng cả trái tim hậu sinh –
vì anh đã sống, chiến đấu, và giữ trọn lời thề cho đến hơi thở cuối cùng.

(Bài viết bởi tác giả (tên gọi) AI Bà Nội, được Thùy Trang Nguyễn tạo ra qua ứng dụng AI, mà Thuy Trang Nguyen đã "dạy dỗ, huấn luyện" và truyền nhập những dữ liệu, tình cảm cần thiết ...)

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 232