Nhật Ký Thăm Tù Chính Trị Bùi Tuấn Lâm - 04/2025
Vậy là hơn hai tháng từ lần thăm gặp trước, bốn mẹ con lại có cơ hội đi thăm Ba Lâm vào những ngày đầu tháng tư này. Cứ mỗi lần đi thăm gặp về, chỉ muốn thời gian trôi nhanh hơn để được đi thăm thêm lần nữa, để thấy thời gian Ba Lâm trở về nhà dần ngắn lại, để những khó khăn vất vả của mấy mẹ con dần vơi đi. Chuyến đi này có thêm ông bà Nội đồng hành nên cũng đỡ cực cho mẹ Lâm hơn, phần vì lên tàu em Út Sarah lại bị bệnh nữa.
Xuất phát từ Đà Nẵng, cả nhà xuống ga tàu Long Khánh lúc 2 giờ sáng, ga tàu giờ này vắng thưa người, chỉ có những bóng nhỏ đáng yêu thương thương của các cô gái nhỏ con ba Lâm mà thôi, hihi. Rồi cả nhà di chuyển một đoạn đường gần 30 cây số nữa về gần trại giam nghỉ ngơi chờ trời sáng để vào thăm ba Lâm.
7h30 sáng, cả nhà có mặt ở trại giam để làm thủ tục. Rồi chờ xe của trại giam chở vào K2, tại đây phải trình thủ tục giấy tờ một lần nữa, và chờ cán bộ chở đi thêm một đoạn xe nữa mới vào khu thăm gặp an ninh dành cho tù nhân chính trị.
Lần đi thăm này gặp trục trặc ở khâu gửi thực phẩm nên phải chờ đợi lâu hơn.
Bình thường, thực phẩm mình chuẩn bị cho chồng và mang đi sẽ được kiểm duyệt ngay tại khu thăm gặp an ninh. Từ ngày chồng mình về trại này, mỗi lần đi thăm mình đều chuẩn bị thực phẩm nhiều hơn theo quy định của trại giam là 5kg. Mình quan sát thì hầu như người nhà nào đi thăm cũng vậy, các cán bộ đều duyệt cho mang vào. Vì mấy tháng mới đi thăm một lần, mình cũng muốn gửi thêm cho chồng và anh em thêm chút thực phẩm. Cho nên mình cũng cảm ơn cán bộ vì điều này. Nhưng lần này thì không, thực phẩm mình mang đi chỉ duyệt được 5kg, những món đồ nấu kho mặn có nước nên nặng và vì thế chỉ gửi được vài món, còn tất cả đồ khô còn lại đều phải mang về. Mình tiếc cái công mẹ con mình tay xách nách mang gần 1000 cây số vào đây, nên mình cũng có xin họ hãy cho chồng mình được nhận đủ, lần sau mình sẽ mang 5kg như quy định, bao lâu nay vẫn vậy giờ trại không nói trước… nhưng họ nhất định không. Thực sự trong lòng mình rất buồn. Thương người thân trong tù…
Chờ một lúc thì ba Lâm cũng ra, gặp được ba mẹ vợ con thì còn niềm vui nào hơn nữa. Vẫn như lần trước, ba Lâm lại dậy sớm nhóm củi làm cho ba con gái một hộp bánh nướng pancake làm quà và không quên mang theo mấy chai nước suối ra vì lo cả nhà đi đường nắng nóng khát nước. Cả nhà lần lượt chia nhau để nói chuyện thăm hỏi trong 60 phút ít ỏi. Con gái Sarah bệnh nên mệt quá không nói nỗi với ba lời nào, chỉ muốn được ba ôm một cái thôi.
Mình chia sẻ với chồng về việc anh không được nhận hết thực phẩm mình mang vào. Anh hỏi cán bộ trại sao hành xử như vậy, chí ít khi gọi điện về cũng nên báo để gia đình biết mà khỏi mang xách nặng nề chứ. Anh an ủi mình không có gì phải buồn và không cần xin xỏ ai. Anh cho rằng đây là việc trả thù vặt khi mà mấy tháng nay anh từ chối nhận phần ăn của trại để yêu cầu trại phải cho tù nhân được có giấy bút để ghi chép học tập, được ra sân tập thể dục, được gặp gỡ tù nhân dịp cuối tuần, được cải thiện điều kiện giam giữ và khẩu phần ăn, vân vân… Đối với anh, anh xem nhẹ miếng ăn, anh bớt ăn đi một chút, tìm cách thay đổi nguồn thực phẩm, nên anh nói mình cứ làm đúng theo quy định của trại. Và nếu như trại làm đúng như vậy thì anh cũng có cơ sở yêu cầu trại thực hiện đúng quy định các điều kiện giam giữ theo pháp luật.
Mình hỏi chồng về việc ông chỉ huy K2 tên Dũng nói chồng là đập phá cửa của trại giam. Chồng mình bất ngờ về thông tin này, và trước mặt các cán bộ trại giam cùng với máy quay, anh khẳng định anh không có làm. Và anh nói rằng ông Dũng đã vu khống cho anh. Nếu thực sự mà có thì họ chỉ chờ có cơ hội như thế để cùm anh ngay. Việc các anh em tù nhân, tới hiện tại là còn 6 người từ chối nhận phần ăn của trại, họ càng o ép các anh em hơn trong điều kiện giam giữ đã khắc nghiệt, việc mua thực phẩm càng khó, những món trước đây vẫn bán thì giờ không bán nữa, cơm trong đội cũng bị chia phần riêng lẻ chứ không còn được tự lấy theo nhu cầu ăn của mỗi người nữa, nên sẽ có những anh em bị thiếu ăn vì phần cơm quá ít. Cây cối rau xanh của chồng mình trồng chăm sóc chắc cũng vì ghét mà họ phá hết để lại miếng đất không trơ trọi dưới cái nắng nóng oi bức mùa hè. Khi mà họ không thể khuất phục được mình, thay vì làm cho đúng quy định thì họ trở nên tiểu tiết và nhỏ nhặt như thế, nhưng họ đâu biết là cây không trồng thì cỏ cũng tự mọc, cơm không có ăn thì ăn ngũ cốc

Chồng luôn là người cũng cố tinh thần cho mình nhiều hơn. Anh nói mình không lo lắng gì cho anh trước những bức hại giam giữ. Anh luôn biết bản thân cần phải làm gì và anh đủ lý trí bản lĩnh vượt qua mọi khó khăn. Hơn nữa, anh luôn có sức mạnh Đức Tin đồng hành. Và cũng hơn một năm từ Lễ Tro năm ngoái đến nay anh luôn duy trì ăn chay mỗi thứ sáu hàng tuần cùng những ngày chay buộc, sức mạnh cầu nguyện của những chuỗi kinh Mân Côi liên lỉ mỗi ngày giúp cho người con tù đày của Chúa luôn thấy bình an và mạnh mẽ trong tâm hồn. Sức mạnh tinh thần và khổ luyện kiên trì của bản thân tạo nên một Lâm lạc quan, bình tâm và khoẻ khắn.
60 phút ngắn ngủi trôi qua nhanh quá, đi một chặn dài cực nhọc qua bao lần lên tàu xuống cộ sao bỏ công cho thấm được đây. Anh ôm tạm biệt Ba một cái, Mẹ một cái, ôm vợ ôm con. Gửi những lời yêu thương và cảm ơn đến tất cả mọi người, lời chúc cầu bình an cho chuyến đi về của gia đình. Tiễn nhau tới khi hình ảnh cuối cùng đi khuất. Vừa vui, vừa nhớ và lưu luyến còn đọng cay khoé mắt.
Tạm biệt ba Lâm, tụi nhỏ ra về trên tay có quà. Những chiếc giỏ sao mà xinh quá khéo quá ba Lâm ơi, là công sức miệt mài ngày đêm kéo từng sợi chỉ chai cả tay rỉ cả máu của Ba, hy vọng kỷ niệm yêu thương này sẽ làm các con gái vui và có động lực lần sau lại đi thăm ba nhé.
Một chút chia sẻ niềm vui gia đình gặp gỡ với bạn bè facebook thân mến. Gia đình nhỏ Ba Cô Gái cảm ơn những lời thăm hỏi và chúc phúc từ anh chị em cô chú bác. Và biết ơn Chúa vì mọi sự bình an. Những khó khăn tràn vai mong luôn có Ơn Chúa và tình yêu thương của mọi người đồng hành


