“Bình giả, cháy thật": Khi an toàn trở thành một ngành kinh doanh
Hàng triệu người dân, cơ quan, doanh nghiệp... đang treo trong nhà những “quả bom bột” tưởng là để cứu mạng.
Câu hỏi lớn:
Làm sao hàng triệu bình giả có thể tràn ra thị trường suốt nhiều năm mà không ai biết?
Không ai kiểm tra?
Không ai chịu trách nhiệm?
Có thể nào chỉ một công ty nhỏ mà qua mặt được cả hệ thống kiểm định, tem chứng nhận, cấp phép sản xuất? Hay là, cả hệ thống đã cùng nhắm mắt?
Những tờ tem “đạt chuẩn”, những giấy chứng nhận PCCC treo trang trọng trên tường, giờ bỗng trở thành bằng chứng cho một nền quản lý giả tạo, nơi niềm tin bị sản xuất hàng loạt, như chính những bình chữa cháy giả ấy.
Lợi nhuận từ nỗi sợ của dân
Chữa cháy lẽ ra là cứu người, nhưng ở đây, nó là một thương vụ khổng lồ.
Một lô hóa chất trộn bột rẻ tiền, dán nhãn “chống cháy”, và bán ra thị trường với doanh số hơn 800 tỷ đồng.Mỗi bình bán ra là một tấm vé may rủi:Nếu cháy thật, chỉ còn cách cầu trời.
Ngọn lửa thật không nguy hiểm bằng ngọn lửa giả dối
Vì sao những bình giả lại tồn tại được lâu đến thế? Vì cái giả đã trở thành một phần của cơ chế. Giả từ giấy tờ, giả từ chứng nhận, giả từ đạo đức.
Người dân tưởng được bảo vệ, nhưng thật ra đang sống trong một xã hội “phòng cháy” bằng niềm tin.
Khi bình chữa cháy cũng làm giả,thì có gì còn thật?
Có lẽ, chỉ có nỗi sợ và sự phẫn nộ của dân là thật.

Nhận xét
Đăng nhận xét