Người Lính Biệt Động Quân Trẻ Nhất Của Quân Lực VNCH
Người Lính Biệt Động Quân Trẻ Nhất Của Quân Lực VNCH
Vào ngày 31 tháng 1 năm 1968 trong khi Hiệp định ngưng chiến được thực thi trên toàn lãnh thổ Vietnam thì Bắc Việt ra lệnh tổng tấn công trên khắp mọi nơi trên 4 vùng Chiến Thuật.
Cậu bé Tạ Thái Mạnh, 13 T, học lớp 7, ngụ tại xóm mới Gò Vấp mở cửa sau lẻn gia đình chạy ra ngoài xem hư thực. Vốn dĩ đã làm quen với lính từ trước biết cách bắn súng và ném lựu đạn qua đam mê chơi trò chiến tranh với các bạn trẻ cùng trang lứa. Một trung đội Biệt Động Quân đang ở trước cổng nhà của cậu bảo rằng không nên đi xa, vì VC đang ở rất gần.
Thế nhưng cậu ta bất chấp lời khuyên, nên sau đó bị 2 người bắt trói thúc ké. Một người thường phục và một mặc bà ba đen và đem vào nghĩa địa có đào sẵn 2 cái hố cá nhân để mà chất vấn. Họ nói rằng vào đây để giải phóng người dân khỏi ách đô hộ của Mỹ khuyên câu nên hợp tác. Cậu im lặng như muốn đồng tình...
Qua ngày sau tức là 1-2-68, họ giao súng AK47 cho câu canh gác để cho 2 người chợp mắt vì quá mệt mỏi...Lúc đó Bắc Việt đã có súng tối tân của Tiệp Khắc trong khi quân đội Miền Nam chỉ Garant và Carbin M1 bắn từng viên một.
Đêm hôm đó Hoả long thả trái sáng và bắn yểm trợ vành đai. Lâp tức cậu quay súng bắn vào 2 tên canh giữ ngã gục trước lời cảnh báo của họ là bạn bè sẽ tiếp cứu và cậu không thoát được ? Mặc kệ, tao không sợ... giết bọn mầy trước đã...
Quả thật nghe tiếng súng nổ thì cách chừng vài chục mét, có 2 người khác chạy tới tiếp viện. Không chút chậm trễ, cậu chụp nhanh quả lựu đạn đeo bên hông tên vừa bị bắn, tung nhanh về hướng người chạy tới không cần biết kết quả ra sao. Thời may quả lựu đạn nổ và cậu chạy hướng về nhà nơi các Biệt Động Quân đóng chốt.
Thế là thoát tử nạn, nhưng về nhà thì tội sống không tha. Cha thì bắt buộc vào đi học, còn mẹ thì xiềng xích cổ chân mỗi khi bà vắng nhà. Quá buồn bực vì dòng máu nhà Binh cuồn cuộn chảy trong huyết quản. Câu đục khoá, mở xiềng, đi bụi tìm cách gia nhập vào quân đội. Thế nhưng mọi nơi đều từ chối rằng phải ít nhất 17T. Thế nhưng cũng có chút ngoại lệ là các chú Biệt Động Quân cho câu cơm ăn và chỗ ngủ. Duy nhất một điều là khi họ đi hành quân thì cậu phải đi theo, họ thay phiên nhau chăm sóc cậu (theo lời ghi thì đơn vị Tiểu Đoàn 5 BĐQ còn Đại Đội thì thay đổi...)
Một kỷ niệm trong đời là có lần Trung Đội có câu bị phục kích, khởi đầu 4 chết và rất nhiều bị thương, câu phải săn sóc từng người, dìu họ vào nơi an toàn cố thủ, thu gom súng ống thuốc men giúp đở cho đến khi tải thương được gọi đến và Sư Đoàn Dù đến giải nguy... Ngày đó là 6-5-68 câu được ân thưởng huy chương đồng và Gallantry Cross của VNCH mà Ad không biết dịch thế nào cho đúng ?
Lời kết: Không biết câu bé năm xưa bây giờ ra sao...chiến công nhiều hay ít... Rất nhiều người đã ra đi không bao giờ trở lại. Người còn sống chỉ còn nhắc nhở cho thế hệ sau rằng... có một người như thế... và như thế...
Fb Sơn H Cao

Nhận xét
Đăng nhận xét