Viết Cho Ngày Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa 19/6
Những người trong độ tuổi 55 trở lên ở miền Nam, nước Việt Nam Cộng Hòa chắc ai cũng có một lần nhìn thấy ánh hỏa châu rực sáng trời đêm, vào những năm khói lửa chiến tranh lan tràn khắp miền Nam yêu dấu vào thế kỷ trước.
Thời đó ,những đứa trẻ con miền Nam vùng ngoại ô Sài Gòn và những vùng hỏa tuyến, thường mê mãi chạy theo những cánh dù là đà trong gió,khi ánh sáng hỏa châu sắp tàn, rơi xuống đất.
Những người dân ở thành phố, đêm đêm vẫn có dịp nhìn về ngoại ô ( Thị Nghè, Bà Điểm, Củ Chi) ,để thấy những ánh sáng hỏa châu bùng lên trong bầu trời đen tối, trong tiếng súng ngoài xa ì ầm vọng về, như nhắc nhở:
Quê hương đang trong mùa chinh chiến.
Cuộc chiến để bảo vệ một Miền Nam ấm nắng tự do.
Những đứa học trò, có một chút tài văn chương, tâm hồn lãng mạn, khi viết thư xuân ra tiền đồn cho những người Lính, thế nào cũng thêm vào một tí ánh sáng hỏa châu:
" Ôi những dòng sông chảy xuôi đêm trường, những dòng sông nhẫn nhục đau thương".
Có bao nhiêu người ở thành phố,ở hậu phương yên bình hiểu rằng: Những ánh sáng hỏa châu bùng lên trong đêm tối đó, đã cứu mạng biết bao nhiêu người trai thế hệ, đang căng mắt vào màn đêm để nhận diện kẻ thù?
Những ánh sáng đó soi rõ một tiền đồn đang bị trùng trùng địch quân uy hiếp, để từ trên cao những Thần Phong Samurai Việt Nam Cộng Hòa, lao xuống bắn tới tấp cứu đồng đội đang lâm nguy.
Ánh sáng hỏa châu bùng lên để cho những toán Viễn Thám tiền đồn biết lối tìm về.
Quân đi trong sương đêm..
Súng gươm khua lách cách
Con Chim nhỏ giật mình.
Xóm làng ngủ bình yên
Hỏa châu màu vàng vọt..
Tất cả những bối cảnh của chiến tranh ngày đó, được những tâm hồn thi sĩ, đưa vào văn thơ.
Để rồi hôm nay, có một thằng nhóc ngày xưa chạy theo những cánh dù là đà rơi xuống giữa mịt mù đêm tối của chiến tranh, ngồi viết lại.
Viết rằng :
Kể từ đêm ba mươi tháng tư
Năm một ngàn chín bảy lăm
Trên bầu trời miền Nam yêu dấu
Tắt lịm ánh hỏa châu.
Quê hương chìm trong tăm tối.
Những người trai của thế hệ đó. Những công dân ưu tú của nước Việt Nam Cộng Hòa. Họ đã nằm gai nếm mật, bụi bờ sương gió từng đêm,để giữ yên lành giấc ngủ cho người dân. Giữ bình yên cho tất cả mọi người dân của nước Việt Nam Cộng Hòa. Họ không đòi hỏi gì cả, chỉ mong mọi người đều nghĩ :
Quê hương này đâu phải của riêng ai.
Không của anh, không của em
Mà của mọi người
Tôi là Lính, âm thầm tôi nghĩ thế thôi
Không, không bao giờ tôi giận cuộc đời
Khi vào Lính, nhận nếp sống đơn sơ
Rơi đằng sau nhiều hẹn hò....
Tay ghì súng, nghe mùi tang tóc đâu đây.
Tâm hồn vơi chẳng vơi, đầy chẳng đầy...
Ánh hỏa châu xuyên qua cành lá....
Họ Là Ai? Từ Đâu Đến?
Họ là những người thư sinh, trói gà không chặt.
Họ là những người nông dân chân lấm tay bùn
Họ là những dân giang hồ tứ chiếng
Họ đến từ Đồng Chiêm Bắc Việt xa xôi
Họ đến từ miền Trung mưa dầm thúi đất
Gió Hạ Lào nóng hổi, đất cày lên sỏi đá
Họ đến từ miền Tây mưa nắng hai mùa
Ruộng đồng phì nhiêu, cò bay thẳng cánh
Họ đến từ miền Đông buôn làng bản Thượng
Họ đến từ Trường Sơn một nửa anh em
Tất cả, họ trở thành những người Lính. Sau ba tháng, sáu tháng, hai năm, bốn năm ở các Quân Trường.
Họ băng mình vào sương gió, khói lửa chiến tranh.
Họ cùng chia nhau gian khổ
Dù là binh nhì, binh nhất, hạ sĩ,trung sĩ. Chuẩn úy, Thiếu úy.. Tá ,Tướng. Họ đều chết như nhau.
Họ Chết Để Quê Hương Miền Nam Được Sống Tự Do 21 năm trường.
Ngày hôm nay. Thế hệ của Họ đa phần đã đi vào lòng Đất Mẹ. Với những uất hận, nghẹn ngào, mơ ước, lý tưởng bỗng chốc tan tành.
Tôi thiển nghĩ. Hậu duệ của Họ.
Dù sao cũng phải trân trọng máu xương của Họ đã đổ ra để bảo vệ Miền Nam Tự Do
Đừng để nó chìm vào quên lãng.
Như vậy mới là Người....
Có những đêm dài, Anh ngồi nhìn hỏa châu rơi
Nghe vùng tâm tư cháy đỏ xoáy ngang lưng trời..
Những ánh mắt hỏa châu. Bừng lên trong màn tối.
Như mắt em sáng ngời, theo anh đi ngàn lối.
Những đêm không ngủ, anh ngồi tâm sự cùng hỏa châu rơi
Ôi... đẹp làm sao màu hỏa châu
Đêm đêm tô son tô phấn những con đường
Ôi những con đường mang nặng đau thương...
Áo nhà binh thương lính. Lính thương quê
Vì đời mà đi....
Nhiệm vụ Bảo Quốc An Dân của các Anh nửa đường gãy gánh
Nhưng tôi tin rằng..
Các Anh vẫn còn sống trong lòng của những người thương đời Lính và Hậu Duệ của các Anh.




Nhận xét
Đăng nhận xét