VinFast - "Quả bom di động" và những cú lật mặt mang thương hiệu Phạm Nhật Vượng

VinFast - "Quả bom di động" và
những cú lật mặt mang thương hiệu Phạm Nhật Vượng
Nguyễn Văn Đài

Nếu có một giải thưởng dành cho doanh nghiệp “lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng”, thì VinFast xứng đáng được khắc tên lên cúp vàng. Dưới bàn tay của tỷ phú Phạm Nhật Vượng – người từng được tung hô là “huyền thoại khởi nghiệp”, VinFast đã đi một chặng đường từ giấc mơ dân tộc đến bi kịch tiêu dùng chỉ trong vài năm ngắn ngủi. Và giữa đống hoài nghi ấy, thứ duy nhất tăng giá trị theo thời gian lại chính là… lời hứa trống rỗng.

Ngay từ đầu, VinFast đã không bán xe, họ bán niềm tin. Người mua không chỉ chi tiền cho một chiếc ô tô, họ đang đầu tư vào một “giấc mộng Việt Nam hóa Tesla”, được lót đường bằng những tuyên bố hùng hồn: nào là thuê pin để giảm giá xe, nào là dịch vụ cứu hộ hiện đại tận răng, rồi nào là hậu mãi “như chăm sóc người nhà”. Nhưng chỉ vài năm sau, người tiêu dùng mới nhận ra: đó là giấc mơ kiểu “có thật mà như đùa”.

Tháng 2/2025, VinFast tuyên bố dừng chính sách thuê pin – một cú đạp phanh đột ngột với toàn bộ hệ sinh thái mà họ từng đích thân dựng lên. Người ta gọi đây là “mồi câu”, và không sai: khi khách hàng đã cắn câu, hãng xe không ngần ngại cắt dây, bỏ mặc ai trôi thì trôi. Còn lời hứa? À, đó chỉ là vật trang trí cho những buổi họp báo.

Chưa kịp hoàn hồn, khách hàng lại được “tặng kèm” phần tiếp theo: dịch vụ cứu hộ xe sạc lưu động (Mobile Charging) – thứ từng được VinFast vỗ ngực cam kết như một đặc quyền tiên phong – bị thay thế bằng… xe kéo. Xin lỗi, đây là năm 2025, không phải thời kỳ đồ đá để xe điện hết pin phải gọi “trâu kéo” về chuồng.

Và người đứng sau tất cả những cú “quay xe” đó không ai khác, vẫn là ông Vượng – người luôn nói về tương lai rực rỡ của xe Việt bằng một phong thái điềm tĩnh, trong khi thực tế khách hàng thì đang bốc hỏa từng ngày vì dịch vụ càng lúc càng thoái trào.

VinFast không làm công nghệ, họ làm… chiêu trò. Họ không xây dựng niềm tin bằng giá trị thật, mà bằng những “combo truyền thông”: một chút tự hào dân tộc, một ít nước mắt startup, rồi rắc thêm lớp phấn “giấc mơ tỷ đô” cho thơm. Nhưng khi lớp son phấn ấy phai đi, thì cái còn lại là gì? Một đội ngũ PR giỏi hơn kỹ sư, và một cộng đồng người dùng đóng vai beta tester không công cho một sản phẩm chưa hoàn thiện.

Thật khó tưởng tượng, trong một đất nước có hàng triệu người thông minh, lại có quá nhiều người sẵn sàng đặt niềm tin – và tiền – vào một thương hiệu mà lời hứa chóng mặt hơn cả tốc độ VinFast VF e34 tăng từ 0 lên 100km/h.

Cuối cùng, thứ duy nhất còn lại với người dùng VinFast là tinh thần “yêu nước kiểu trừu tượng” – một thứ đạo đức giả được khoác lên mình lớp vỏ công nghệ – còn tiền thì đã kịp chạy vào túi ai đó ở đại bản doanh. Vậy nên, nếu có ai hỏi VinFast là gì, xin thưa: một vở kịch công nghệ với kịch bản cũ rích – mở màn hoành tráng, kết thúc bằng… xe kéo...!

Nhận xét

Bài được quan tâm