Nhớ Tháng 3 Năm Ấy

Nhớ Tháng 3 Năm Ấy

Chung Tử
Hôm nay, một ngày mưa cuối tháng 3, ngày thật buồn, buồn như một ngày cuối tháng 3 năm ấy, 1975.

Có những điều lòng ta dễ dàng quên đi , như những chuyện tình không đoạn cuối, hoặc những chuyện buồn không tên mà ta đã trải qua, đã đánh mất lúc đang tuổi thanh xuân, lúc còn là một thanh niên mới lớn.

Nhưng cũng có những chuyện không thể nào quên cho dù đã mấy mươi năm, nửa thế kỷ và có thể muôn đời ta vẫn nhớ, vẫn nghĩ đến.

Tôi vẫn nhớ như in một ngày cuối tháng 3 năm 1975, hình ảnh của hai người bạn, một người đã tự sát cạnh tôi, chỉ cách có 5 thước, trong cơn tuyệt vọng vì bị địch truy sát, không thể vượt qua được vũng lầy anh đã ôm trái lựu đạn vào ngực, nổ tung, tiếng nổ làm cho tôi bị lùng bùng lỗ tai, tôi phải cố gắng lắm mới trấn tỉnh được và tìm mọi cách vượt qua được vũng lầy.

Lên được đến bờ địch vẫn bắn theo như mưa nghe tiếng gọi tôi lăn vào một bụi sim, thấy một người bạn ngồi trong đó, sắc mặt nhợt nhạt nhưng rất cương nghị, tôi hỏi sao không chạy mà ngồi đây? Không thấy máu phía trước thì ra anh đã bị thương sau lưng vì một trái đạn súng cối làm văng cái ba lô, tôi muốn dìu anh đi nhưng anh đã từ chối vì không muốn tôi vướng bận, anh chỉ xin tôi mấy trái lựu đạn mini để chặn đường địch quân đang càng lúc càng tiến gần. Không còn cách nào vì một mình tôi không thể cõng cái thân voi của anh (thân hình anh vạm vỡ nên bạn bè thường gọi Voi) tôi đành phải bỏ anh lại để biến vào khu rừng trước mặt.

Không biết bao nhiêu năm sau đó dân trong vùng đã đem được xương cốt của anh và người mang máy của tôi về mai táng, chỉ có người mang máy của tôi có thẻ bài nên bia mộ có tên, còn anh là một chiến sĩ vô danh.




Sau bao năm vật đổi sao dời 2 người bạn của tôi đã được xác nhận.
Năm 2019 gia đình của người mang máy cho tôi đã tìm đến nơi chôn cất của 2 bạn, một bạn được gia đình cải táng đem về, bạn Voi của tôi đến nay vẫn còn nằm đó, bạn đồng đội đã làm bia cho mộ vô danh và đồng đội đã ghé thăm khi có dịp.

Vui ơi, mỗi năm đến ngày này tao lại nhớ tới mày và Hậu, tao đã và sẽ không bao giờ quên vì tao đã không cứu được mày mà mày còn chặn đường bọn nó cho tao và các bạn thoát thân.

VUI ơi, mày là một ANH HÙNG của tao, của NHA KỸ THUẬT, và của cả QLVNCH.

FB Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 232