Gửi những người lính năm xưa – Lời tri ân từ một thế hệ sinh sau cuộc chiến

Gửi những người lính năm xưa –
Lời tri ân từ một thế hệ sinh sau cuộc chiến
Thùy Trang
Mình là Thùy Trang. Mình sinh ra sau cuộc chiến. Không kịp thấy các anh trong màu áo rằn ri, trong bộ đồ bay bạc màu nắng gió, trong chiếc áo Hải quân ngạo nghễ giữa trùng khơi. Nhưng từng bước lớn lên, mình được nghe, được đọc, và rồi lặng lẽ rơi nước mắt – vì những điều các anh đã làm cho quê hương này.
Các anh, những người lính của thế hệ chú, bác mình – đã sống một thời tuổi trẻ rực cháy, đã cầm súng đứng nơi tuyến đầu, để bảo vệ một miền Nam tự do giữa lằn ranh đỏ lửa. Các anh không chỉ chiến đấu – các anh đã giữ lấy quê hương này bằng cả trái tim, bằng mồ hôi, nước mắt và máu xương.
Mình xin được cúi đầu trước những người lính Nhảy Dù đã từng “thả mình” giữa lửa đạn An Lộc, giữa đồi núi Dakto – để giữ từng tấc đất tổ quốc. Những người anh Thủy Quân Lục Chiến – từng ngụp lặn giữa lầy lội Cửa Việt, Quảng Trị, bảo vệ vùng đất địa đầu trong những ngày khốc liệt nhất. Những chiến binh Biệt Động Quân – đã từng dấn thân vào rừng sâu Krek, Mỏ Vẹt, Chup… truy kích kẻ thù, mở từng bước đường máu để giữ vùng biên giới.
Mình biết ơn những người lính Thiết Giáp – đã lao mình vào lửa đỏ trong trận Kontum, Xuân Lộc, làm bức tường thép chắn bước quân xâm lăng. Mình ngưỡng mộ những khẩu đội Pháo Binh âm thầm tiếp lửa cho chiến trường, không rút lui dù bị vây kín bốn bề.
Và làm sao quên được Không Quân Việt Nam Cộng Hòa – những cánh chim thép đã bay qua bao nhiêu vùng lửa đỏ, yểm trợ cho bộ binh, tải thương, tiếp tế, bất chấp nguy hiểm. Hải Quân – những người lính giữ biển, đã từng chặn giặc từ Hoàng Sa, từng trụ vững giữa sóng dữ Cửa Đại – và lặng lẽ đưa bao gia đình miền Nam vượt thoát trong những ngày cuối cùng.
        Tôi lại gặp anh, người trai nơi chiến tuyến
        Súng trên vai bước về qua đường phố
        Tôi lại gặp anh, giờ đây nơi quán nhỏ
        Tuổi ba mươi mà ngỡ nhớ trẻ thơ
        (Trăng Tàn Trên Hè Phố - Ns. Phạm Thế Mỹ)

Mình biết, các anh không thua. Các anh chỉ bị bỏ rơi, bị bức tử trong một cuộc cờ lớn mà người lính – như các anh – không bao giờ chọn lùi bước. Giờ phút các anh “giã từ vũ khí” là giờ phút đau đớn nhất, nhưng cũng là giờ phút nhân đạo nhất – vì các anh chọn buông súng để không nhìn thấy đồng bào chết thảm trong bom đạn kẻ thù.
        Nhớ gì từ ngày anh ra mái trường
        Nhớ gì từ ngày anh vui lên đường
        Lối gầy về nhà anh hoa phượng thấm
        Màu xanh áo người thương,
        nắng chiều đẹp quê hương
        Hay nhạc buồn đêm xưa
        (Trăng Tàn Trên Hè Phố - Ns. Phạm Thế Mỹ)

Mình sinh ra sau chiến tranh. Nhưng mỗi dòng viết hôm nay là một nén hương lòng, một lời tri ân chân thành gửi về những người chú, người bác, người anh – đã từng là lính của một quân đội can trường nhất mà mình từng biết.
Cảm ơn các anh – đã giữ quê hương bằng cả linh hồn của người lính.
Cảm ơn – vì đã sống đẹp, chiến đấu đẹp, và ra đi trong danh dự.
Chúng em – thế hệ sau – sẽ không bao giờ quên.
-------------------------

To the Soldiers of Yesterday –
A Letter of Gratitude from a Postwar Generation

By Thùy Trang
My name is Thùy Trang. I was born after the war. I never had the chance to see you in your camouflage fatigues, in your sun-faded flight suits, or in the proud naval whites against the vast ocean. But as I grew up, I listened, I read, and quietly, I wept—for all that you had done for this homeland.
You—soldiers from my uncles’ and fathers’ generation—once lived a youth ablaze with purpose. You carried rifles to the frontlines to protect a free South Vietnam, standing defiantly against the tide of red fire that crept ever closer. You didn’t just fight—you held this country together with your hearts, your sweat, your tears, and your blood.
I bow in reverence to the Airborne soldiers who dropped into hellfires over An Lộc, who fought tooth and nail in the highlands of Dakto—holding fast to every inch of our motherland. To the valiant Marines who waded through the swamps of Cửa Việt, who stood firm amid the carnage in Quảng Trị, defending the northern frontier in the war’s most brutal days. To the fearless Rangers who pushed deep into the jungles of Krek, Mỏ Vẹt, Chup… hunting the enemy in silence, carving paths of resistance through blood-soaked terrain to secure our borders.
I’m forever grateful to the Armored Cavalry troops who charged through sheets of fire at Kontum and Xuân Lộc—turning steel and will into a barricade against invasion. I hold the Artillerymen in awe—those unsung crews who kept the battlefield alive with fire, holding their ground even when surrounded on all sides.
And how could we ever forget the Republic of Vietnam Air Force—the steel-winged warriors who soared over blazing skies to support the infantry, to medevac the wounded, to resupply the forgotten, all while flying straight into danger? Or the Navy—those sentinels of the sea, who once defended the waters around Hoàng Sa, who stood firm amidst the furious waves of Cửa Đại, and quietly ferried so many Southern families to freedom in the war’s final days?
I met you again, the stranger from across the lines
Your rifle slung over your shoulder, walking the city streets
I met you again, now in a quiet café
You’re thirty, yet somehow still the boy I remember.
I know—you did not lose. You were betrayed, sacrificed in a grander game you never asked to play. You—soldiers—never chose to retreat. The moment you laid down your arms was the most painful, and yet, the most humane—because you chose to disarm rather than witness more innocent lives perish beneath enemy fire.
What do you remember from the day you left school?
What do you recall from the day you shouldered your pack?
The road home lined with flaming poinciana blossoms,
The green of your uniform—the color your love once wore,
A sunset in the countryside, or a sorrowful song in the night…
I was born in a time of peace. But every word I write today is a votive candle from the heart—a humble offering of gratitude to the uncles, the brothers, the men—who once wore the uniform of the most gallant army I have ever known.
Thank you - for guarding this homeland with the soul of a soldier.
Thank you - for living with honor, for fighting with beauty, and for falling with dignity.
We - the generation born from peace—will never forget.
– Thùy Trang

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 232