Đừng Làm Nhục Họ Nữa, Thưa Ông!

Đừng Làm Nhục Họ Nữa, Thưa Ông! *
Một thương phế binh bán vé số dạo

Võ Khánh Tuyên

Tại sao ta thấy hiếm có thương binh Việt cộng?
Bộ đội bị thương là chúng nó bụp cho chết luôn cho rảnh nợ.
Từ khi tôi biết phân biệt người ta gọi từ "Ngụy", tôi đã gặp không ít những người lính phía "Ngụy" bị tàn phế do cuộc chiến. Họ phải chịu nhiều thiệt thòi không sao kể xiết. Bởi là bên thua cuộc, thân phận lính trơn, khó được trợ cấp hay có nền tảng gia đình tương đối bao bọc.
Tôi nhớ hồi còn nhỏ, hình ảnh một người đàn ông có nụ cười hiền từ, ít nói, cụt một chân dẫn một đứa bé gái vào trong xóm nghèo khu tôi để xin tiền. Ông không hề mở lời, chỉ lầm lũi lê từng bước chân, đứa con gái nắm lấy vạt áo cha ngơ ngác một nỗi buồn. Trong xóm người ta biết ông là Thương phế binh (tên gọi người lính Cộng hòa bị thương tật) nên mấy phụ nữ hay cho chút ít.
Mà ông không đi thường xuyên, hình như độ một tháng hơn hai cha con mới quay trở lại. Thỉnh thoảng cũng có người từng đi lính hỏi thăm, họ trao đổi với nhau như những "huynh đệ chi binh". Chỉ gói gọn nhỏ nhẹ, bởi họ là những kẻ... thua cuộc.
Sau này ra đường, tôi cũng gặp nhiều thương phế binh Cộng hòa lảm đủ thứ việc để mưu sinh, chủ yếu là bán vé số và ăn xin, bởi tình trạng thương tật của họ. Có người chỉ cụt một chân, nhưng cũng không ít bị cả tay cả chân, thảm hơn là mù cả mắt.
Tôi không dám nói là họ vẫn giữ nét kiêu hùng hay gì gì đó nghe có vẻ không phù hợp, nhưng nhất định một điều là họ hiển lành, cam chịu. Và người dân Saigon cũng thừa cảm mến những thương phế binh, và trong khả năng họ đều giúp đỡ.
Năm mươi năm trôi qua, thế hệ thương phế binh Cộng hòa theo thời gian cũng rơi rụng dần. Những người còn sống lây lất, do tuổi già sức khỏe suy yếu, lại nghèo khó... nên tấm thân tàn tạ ghê gớm. Nhưng cũng không hề thấy ở họ những điều không phải là người bình thường.
Tôi vừa đọc xong một status của một người cũng vừa gây ra sự cố cho đồng đội hiện chưa dứt trên mạng (*). Ông đã mô tả gặp một người cụt chân, mặc rằn ri, chống nạng chắn trước mặt rồi tự xưng "Thương phế binh Cộng hòa!"
Ông đáp lại là "Tôi là Việt Cộng" rồi buông lời đánh giá: Vẫn tâm lý "Ăn mày dĩ vãng"!
Tôi không biết câu chuyện ông kể có thật không, cũng không rõ nếu thật thì người đàn ông kia có phải "Cộng hòa" như ông nói "ăn mày dĩ vãng" không. Nhưng mà, cái chuyện "Ăn mày dĩ vãng" nếu có thì ai giỏi làm việc đó hơn?
Thành ra... xin ông, đừng có mà hạ nhục họ - những Thương phế binh Cộng hòa - thêm một lần nào nữa! Bựa lắm!
Võ Khánh Tuyên - 02.12.2024
---

Ghi chú của người share: (*) Đó là bài của tác giả trong nước Mạc Văn Trang.

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 216

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 215

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 217