Công nhân thất nghiệp, họ sống ra sao?

Công nhân thất nghiệp, họ sống ra sao?
Người phụ nữ ngồi trước căn buồng, dùng cái đèn sạc rọi quầng sáng nhỏ, cắm cúi cắt chỉ những cái rọ mõm chó mèo. 100 chiếc, chị được trả 15 nghìn đồng. Làm từ chập tối tới nửa đêm, may ra được 200 cái. Mối ấy do bà chủ nhà trọ nhận rồi giao lại, mà không phải lúc nào cũng có.
Hai vợ chồng chị đến từ An Giang, thuê căn buồng vài mét vuông và đã ở đó gần 10 năm rồi. Họ có 2 cháu, 7 và 5 tuổi. Lúc tôi trò chuyện với chị vợ, anh chồng dẫn 2 đứa nhỏ ra đầu đường hóng mát. Căn buồng bí bức, hơi người phả ra như một thực thể buồn rầu ngồi đâu đó trong kia.
- Ở quê cũng chẳng có nhà anh ạ.
- Sao lại không có nhà?
- Nghèo mà. Ở quê cũng nghèo, có tiền mà mua nhà đâu.
Làn sóng sa thải của các công ty ở Bình Dương khiến 2 vợ chồng giờ chỉ còn một nửa suất lao động. Người chồng, bây giờ tuần đi làm nửa thời gian, và nhận không tới nửa mức lương cũ, là hơn 3 triệu. Cái gọi là "tổng thu nhập", gồm khoản lương còm của anh chồng và thù lao gia công đủ thứ trên đời của chị vợ, được hơn 4 triệu/ tháng, chi cho tiền nhà, điện nước, thực phẩm, tiền học của đứa lớn (đứa nhỏ ở nhà chứ tiền đâu gửi mẫu giáo). Co kéo cỡ nào cũng thiếu.
Cho nên là, người phụ nữ cắm mặt vào cắt chỉ những chiếc rọ mõm chó mèo, bằng ánh sáng đèn sạc, không dám dù chỉ là bật chiếc quạt nhỏ.
Và đừng nói tới World Cup với họ. Cả xóm trọ không nhà nào có TV.
Phạm Gia Hiền

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 209