Ngoa Ngôn Xảo Ngữ

Ngoa Ngôn Xảo Ngữ

Xen Pham

Chuyện dân Hà Nội gặp đâu đái đó thì thiên hạ đã biết từ lâu. Nhưng mới đây một bài báo nói rằng cái bệnh "tiểu đường" này đã có từ thời triều Nguyễn tức là “do lịch sử để lại, do chế độ cũ để lại" thì đó là một sự xảo trá trơ trẽn điển hình của bọn văn nô bồi bút !

Thời nhà Nguyễn, Bộ Hình đã ban hành bộ Hình Luật Canh Cải (canh tân cải cách: thay đổi sửa đổi) với một đề mục rất nghiêm là tội Công Xúc Tu Sỉ để trừng phạt người vi phạm.
Bất cứ ai bị khép vào tội này sẽ bị đánh bằng roi, bị phạt tiền thậm chí đi tù.
Theo nghĩa Hán Việt, chữ công là công cộng, công khai, việc chung... Chữ xúc không phải là xúc phạm mà có nghĩa là tai nghe mắt thấy, nghe hoặc nhìn cảnh vật mà sinh xúc cảm. Chữ tu không có nghĩa là râu mà là xấu hổ, mắc cỡ, thẹn thùng.
    "Nam nhi vị liễu thành công trái
    Tu thính nhân gian thuyết Vũ Hầu" - Phạm Ngũ Lão.
Dịch nghĩa:
    Là nam nhi mà chưa trả xong cái nợ công danh,
    Hổ thẹn khi nghe người ta nói chuyện (Gia Cát) Vũ Hầu.

Chữ sỉ cũng có nghĩa tương tự, là xấu hổ nhục nhã: Vô sỉ, bất tri sỉ - không biết nhục !
Tội Công Xúc Tu Sỉ có phạm vi rất rộng:

Khỏa thân hoặc phô bày một phần thân thể kín đáo cho người khác thấy, làm chuyện tính dục để người khác nghe thấy, có hành vi lời nói tục tĩu làm người khác xấu hổ, thay y phục để người khác nhìn thấy, tiểu tiện ở nơi không kín đáo để người khác nhìn thấy... đều vi phạm tội này.
Như vậy vào thời triều Nguyễn, hành vi tiểu tiện nơi công cộng là việc nghiêm cấm, không phải tự nhiên tự tiện như thời triều Cộng !
Song song với hình luật của Triều đình, Chính phủ Bảo hộ Pháp vào năm 1892 cũng ban hành một điều luật về khía cạnh này, trong đó bao gồm cả chuyện phạt nặng những người đi vệ sinh bừa bãi nơi công cộng.
Trong tiểu thuyết Số Đỏ của nhà văn Vũ Trọng Phụng đăng báo nhiều kỳ vào năm 1936 có hai ông Cảnh sát lục lộ người Pháp là Minh Đơ & Minh Toa hàng ngày mặc quần short cầm baton chuyên đi bắt những người đái bậy ngoài đường phố Hà Nội. Hai nhân vật này là có thật vào thời đó.
Thời Đệ nhất Cộng hòa ở Miền Nam, Chính phủ của Tổng thống Ngô Đình Diệm đã ban hành Dụ số 13 với tội Công Xúc Tu Sỉ, đương sự phạm tội bị phạt vạ rất nặng.

Vả chăng, rất hiếm người Miền Nam từ xưa đến 1975 có cái tật xấu tiểu tiện ngoài đường phố vì hầu hết đều đề cao lòng tự trọng, luôn có ý thức về danh dự bản thân.







Chuyện tè bậy ngoài đường phố đến mức phổ biến của dân Hà Nội chắc chắn hình thành từ khi cái Chính phủ Công nông từ trong rừng ra tiếp quản.

Quan to quan nhỏ sống trong hang hốc lùm bụi như thế nào thì cái nếp ấy đã được "trui rèn" quen thuộc, không thể bỏ. Bạ đâu làm đấy, gốc cây tảng đá hay giữa đồng cũng không vấn đề gì. Dần dần mọi người ở cái đất "ngàn năm văn hiến" đều hành động y như thế.
Khi Cộng Sản Bắc Việt xua quân vào tấn công miền Nam, có thời điểm tuyến đường Trường Sơn hiện diện hàng trăm ngàn người gồm lính chính quy, thanh niên xung phong, dân công hỏa tuyến.

Nhưng có ai nghe thấy bọn chúng đã xây cái nhà vệ sinh nào chưa?

Tất cả đều xả vào rừng núi sông suối chung quanh và hãy tưởng tượng cả khu vực đó thối tha tởm lợm đến mức độ nào.

Quân đội Mỹ đã từng cho Phi cơ thả những thiết bị vô tuyến tinh vi xuống những cánh rừng Trường Sơn để ghi nhận mùi phân người nhằm xác định vị trí Cộng quân vì biết rõ "đặc tính" này của chúng.
Hiện tại, không chỉ đái bậy mà dân Bắc còn sáng tạo ra những "trò chơi" mà bất cứ ai có chút tự trọng đều kinh hãi, không thể hiểu tại sao người Việt lại trở thành bẩn thỉu hạ tiện tục tĩu đến mức độ như vậy.


Những cái gọi là "trò chơi dâm dục" thì không thể nói rằng do lịch sử để lại mà chính bọn "Đoàn viên Thanh niên, cánh tay đắc lực của Đảng" dựng lên rồi phổ biến khắp nơi !

Vào thời triều Nguyễn hay thời Việt Nam Cộng Hòa, bọn ngợm làm những trò như vậy thì không hiểu chúng sẽ chịu sự trừng phạt nặng nề như thế nào từ luật pháp và công luận.
Chuyện rõ rành rành, đề nghị đám văn nô đĩ bút nhà Cộng đừng đơm đặt đổ thừa cho tiền nhân, coi chừng bị Tổ tiên vặn cổ nghe bây !

Nhận xét

Bài được quan tâm