Đừng cố phá nát đất nước cho chúng ta tạm dung
Tôi có 1 ao ước là viết lại lịch sử. Không chỉ của Việt Nam mà của vài nước khác. Khi càng đọc nhiều, và học cách suy luận logic, tôi cảm nhận ra rằng, lịch sử là những điều dối trá mà bấy lâu nay người ta đã cố gắng nhồi nhét vào đầu của chúng ta. Nhưng riêng trong bài này, tôi không có nhiều tham vọng đến thế, chỉ nói đến 1 điều về lằn ranh giữa quốc gia - cộng sản và cái tà trong lóng mỗi người.
Lịch sử Việt Nam từ đầu thế kỷ 20 đến nay chia ra 2 lằn ranh rõ rệt, Bắc - Nam và lằn ranh quốc - cộng. Ngay từ khi Pháp vào xâm chiếm nước ta, xã hội Việt Nam bị phân hoá thành 2 phe: Chống Pháp hay theo Pháp để học hỏi nền văn minh nước người ta, đặng mà đem cái sở học đó mà phụng sự nưóc nhà. Giới bình dân thì không nói vì họ chỉ theo ai mà đem lại cho họ 1 bao tử căng đầy. Và dĩ nhiên, họ luôn đứng núi này trông núi nọ. Tức là nhà cầm quyền nào thỏa mãn cái phần bao tử và nói vừa cái tai họ, thì họ theo. Chính thể nào cũng mặc, không phải là điều mà họ quan tâm...
Trong cái tình thế ấy, vai trò của trí thức đóng vai trò quyết định. Họ được học, được đọc, được hiểu biết thì họ sẽ đem cái phán đoán do học vấn ấy mà dẫn dắt dư luận sao cho có lợi cho nước nhà. Đó là con đường của người làm cách mạng, nắm chính quyền và thực thi những điều mà họ tâm niệm bấy nay.
Tiếc thay, nước Việt ta, dân thì u mê, ngu ngục còn trí thức thì ru rú, trùm mền. Đó là nguồn gốc để cộng sản lên nắm chính quyền. Và mối hiểm hoạ ấy còn đeo bám dân tộc này cho đến hiện nay ở hải ngoại.
Mối phân hoá ấy từ thời Pháp, qua đến VNCH, rồi bây giờ là ở thể chế nơi đất nước mà họ đang kiếm miếng ăn.
Nhiều trí thức tây học, đã bị cuốn theo cái sĩ diện của 1 nước bị trị. Họ sẵn sàng ngã theo nhóm nào đem lại 1 nền độc lập. Sự phân hoá khiến trí thức phân làm 2 và chống nhau. Làm suy yếu 1 thành phần thứ 3 là nhóm trí thức muốn đi theo con đường tự độc lập dân tộc mà không dựa vào ai cả.
Vào miền nam, thì cũng chính những thành phần trí thức chạy cộng sản ấy lại tiếp tục chống chính phủ mà họ đang sống để tạo ra 1 chỗ đứng riêng mà không biết rằng chính những hành động của họ làm suy yếu chính quyền VNCH, làm cớ cho cộng sản có thể cưỡng chiếm nửa còn lại của đất nước.
Chạy sang hải ngoại, họ vẫn không thuộc được bài học xương máu đó. Giờ lại quay qua chống Mỹ khi đất nước này đang đi vào thế không còn cách nào khác là đứng lên để khỏi bị sự bành trướng của Trung Quốc trên phạm vi toàn cầu. Lằn ranh càng lớn, trí thức nước ta càng chia phe. Càng để sự yêu ghét bùng phát, họ càng mù quáng chống đối bất chấp. Thật là không có cái dại nào bằng cái dại nào.
Chưa khi nào mà cái lằn ranh quốc cộng lại bị xé nát 1 cách không thương tiếc như hiện nay. Mối rạn nứt ấy còn lớn hơn cả cái khe hở do 1 cơn địa chấn 10 độ diễn ra. Mặt nạ nhiều nhà dân chủ bị rụng xuống. Họ hiện nguyên hình là những con người hoàn toàn không có chút lý tưởng về tự lực tự cường nào hết. Chúng ta chỉ mới phụ thuộc vào hàng Trung Quốc gần 25 năm thôi, mà tay chân, não bộ bị teo hết. Nếu chuyện này không làm ngay bây giờ, thêm chục năm nữa thì e rằng, chính phủ hiện nay là do người Trung Quốc điều khiển như đối với chính thể cộng sản Việt Nam vậy.
Tôi nhớ lại năm 1940, khi chiến tranh thế giới 2 xảy ra, nước Mỹ đứt dãy cung ứng đèn để trang trí cây thông Noel từ ... Pháp. Những năm đó, người Mỹ cần từ 80 - 120 triệu bóng đèn. Nhiệm vụ của chính phủ Mỹ là phải đem cho được những nhà máy sản xuất bóng đèn đó về Mỹ để cung cấp cho phần còn lại của thế giới để đón Giáng Sinh các năm sau đó. Thì không lý do gì, chúng ta không làm điều tương tự cho hiện tại?
Khi Covid xảy ra, điều mà Mỹ thiếu hụt trầm trọng, đó không phải là lương thực hay các vật dụng, mà là ... bao cao su. Thật kỳ lạ khi mà Mỹ, 1 quốc gia hùng cường nhất thế giới, lại thiếu hụt condom vì 1 lý do ngớ ngẩn là chúng ta chỉ có 1 vài nhà máy có thể sản xuất 1 lượng condom cần có là 1,4 tỉ cái/năm. Một sự sỉ nhục không hề nhẹ...
Cả tuần nay, tôi vào trang 1 số người quen, tự cho mình biết hết, biết tất, biết thông suốt ... và họ ca ngợi Tập. Điều mà trước đây, họ đã không làm. Có anh còn thấy TQ áp thuế tăng, lại còn viết: "Á cái đù, muốn la to vạn tuế họ Tập kia quá..."
Não úng thuỷ cũng không ngớ ngẩn đến mức ấy.
Thời đại chúng ta sống, thông tin đa chiều, phong phú, sôi động. Nhưng nó cũng lèo lái con người theo những hướng mà họ không ngờ tới. Tôi còn giữ cho mình 1 sự khách quan bởi tôi luôn xem những gì mình đọc bấy nay chỉ là ... THAM KHẢO, không hoàn toàn đúng. Quan trọng là sau khi đọc, tôi đem những cái kiến thức ấy mà áp dụng thế nào cho đúng. Và biết lựa bỏ những cái sai qua 1 bên, không tin, không theo, không mù quán.
Bây giờ, nhiều thành phần trí thức không biết cái cốt lõi ấy. Bất kỳ 1 thông tin nào đưa ra là họ chộp ngay, đưa vào miệng mình, đầu mình, máu mình... rồi trộn chúng với nước miếng, với cái suy nghĩ lệch lạc và tầm nhìn phiến diện, yếu kém ... sau đó phun ra, nhổ ra, khạc ra. Họ đang hành sử và đối đãi với kiến thức y như chúng là đờm, là nước dãi, là ... tinh trùng vậy.
Nước Mỹ đã thật sự vô phúc khi có thành phần này.
Kẻ thù, chúng ta không sợ. Vì chúng trực diện và người ta có thể phát hiện ra tiêu diệt. Tướng độc nhãn (1 mắt) Moshe Dayan, 1915 - 1981, đã từng qua chiến trường Việt Nam và ông tiên báo rằng người Mỹ sẽ thua. Vì cộng sản họ đánh du kích, họ trà trộn lẫn vào dân để đánh. Chứ không như chiến trường Ả Rập, họ đánh trực diện. Sau này, chiến tranh du kích và dựa vào dân chúng của cộng sản được quân khủng bố Hamas áp dụng, đã gây cho nhà nước Do Thái rất nhiều khó khăn.
Thập niên 1950s, khi nghiên cứu về ung thư, họ đã cho tiêm tế bào ung thư vào cơ thể người, và điều kinh ngạc là kháng thể của con người đã tiêu diệt tế bào ung thư 1 cách mau lẹ, dễ dàng...
Vậy câu hỏi là, lý do tại sao con người không trị được ung thư? Vì tế bào ung thư cũng là các tế bào do cơ thể sản sinh ra, nhưng chúng bị lỗi, khiến tế bào lành mạnh không phát hiện ra mà tiêu diệt. Tế bào ung thư lớn dần, dị dạng, hung ác, hiểm độc ... cho đến khi chúng đủ lớn và tế bào thường không còn có thể nào mà tẩy trừ chúng ra khỏi cơ thể được nữa.
Những thành phần trí thức không có lập trường và có đầu óc bệnh hoạn còn nguy hiểm hơn cộng sản, bọn họ là ung thư của xã hội, của bất kỳ thể chế nào mà chúng đang sinh sống. Người ta bào chữa nói đó là khác chính kiến, bất đồng quan điểm.
Đúng, bất đồng là trái ý kiến, và có thể nói ra điều mình suy nghĩ. Đồng ý hay không đồng ý 1 chính phủ nào đó mà mình không ưa. Nhưng điều ấy chỉ hợp lẽ cho chính đất nước mà mình sinh ra, chứ không phải ở 1 đất nước đã cho mình tạm dung. Hai khái niệm đó hoàn toàn khác nhau.
Họ cho mình sống để đóng góp, chứ không phải để phá hoại và nói xấu chính phủ BẤT CHẤP. Cái chữ bất chấp này quan trọng lắm. Có nghĩa là, có chuyện đúng và có chuỵện sai. Chuyện nào đúng THÌ KHÔNG CẦN BUỘC PHẢI KHEN, nhưng chuyện nào sai thì phải lên tiếng cho ... ĐÚNG. Chứ không thể nào có chuyện vu vạ càng. Đúng sai nào cũng chê tuốt tuồn tuột. Không những thế còn cắt xén, bẻ cong, vẽ biếm hoạ để sỉ nhục, vu khống ...
Tôi không nói tất cả vì nước nào cũng có vấn nạn ấy cả. Mà tựu trung cũng vì kiến thức kém mà thành ra vậy thôi.
Nhưng, bài này, tôi chỉ nói với người có cùng ngôn ngữ với tôi: Tiếng Việt.
Hãy dừng lại. Chúng ta đã phá nát quê hương chúng ta là đủ rồi.