Đã Tới Lúc Việt Nam Cần Thoát Trung

Đã Tới Lúc Việt Nam Cần Thoát Trung

Thùy Trang Nguyễn

"Đường đi khó, không phải vì ngăn sông cách núi, mà vì lòng người ngại núi e sông." (Nguyễn Bá Học)

Câu nói bất hủ của cụ Nguyễn Bá Học, một nhà giáo dục khai phóng tiên phong của Việt Nam, hơn một thế kỷ qua vẫn là ngọn lửa soi sáng ý chí dân tộc. Không chỉ là lời khuyên về nghị lực cá nhân, nó còn là kim chỉ nam để nhìn lại hiện trạng đất nước, đặc biệt trong bối cảnh Việt Nam đang bị trói chặt trong vòng xoáy lệ thuộc kinh tế, chính trị và văn hóa vào Trung Quốc. Thoát Trung không chỉ là một khát vọng, mà là một mệnh lệnh sống còn để bảo vệ độc lập và tương lai dân tộc.

Trung Quốc không chỉ là láng giềng địa lý của Việt Nam, mà còn là bóng dáng chi phối sâu sắc nền kinh tế nước ta. Từ các công trình hạ tầng như đường cao tốc, đường sắt, nhà máy nhiệt điện, khu công nghiệp, đến các dự án khai khoáng như bauxite Tây Nguyên hay cảng biển chiến lược, dấu chân Trung Quốc in đậm trên khắp dải đất hình chữ S. Những dự án này thường đi kèm các khoản vay khổng lồ từ Trung Quốc với lãi suất cắt cổ, chất lượng công trình kém cỏi và tình trạng đội vốn không kiểm soát. Điển hình là dự án đường sắt Cát Linh – Hà Đông, một biểu tượng của sự chậm trễ, kém hiệu quả và gánh nặng nợ nần đè lên vai người dân Việt Nam.

Hàng hóa Trung Quốc tràn ngập thị trường Việt Nam, từ đồ gia dụng, quần áo, đến thực phẩm và linh kiện điện tử. Chúng rẻ, nhưng chất lượng thấp, thậm chí độc hại, đẩy hàng nội địa vào thế cạnh tranh khốc liệt và thua ngay trên sân nhà. Các doanh nghiệp Việt Nam nhỏ lẻ, vốn đã yếu thế, càng thêm lao đao. Nguy hiểm hơn, Việt Nam đang trở thành "bãi đáp" cho hàng Trung Quốc trá hình, đội lốt xuất xứ Việt để xuất khẩu sang Mỹ và châu Âu. Hệ quả là hàng loạt lô hàng Việt bị áp thuế chống bán phá giá, làm tổn hại uy tín thương mại quốc gia.

Nông nghiệp, lĩnh vực vốn là trụ cột kinh tế Việt Nam, cũng không thoát khỏi bàn tay kìm kẹp. Trung Quốc là thị trường tiêu thụ lớn đối với nông sản Việt Nam như thanh long, vải thiều, hay thủy sản. Nhưng sự phụ thuộc này là con dao hai lưỡi. Chỉ cần Trung Quốc siết chặt nhập khẩu với lý do kiểm dịch hoặc chính trị, hàng ngàn tấn nông sản Việt Nam lập tức rơi vào cảnh ùn ứ, thối rữa tại cửa khẩu. Người nông dân, vốn đã khổ sở vì thời tiết và chi phí đầu vào, lại thêm một lần chịu thiệt.

Chưa dừng lại, Trung Quốc còn kiểm soát nguồn nước, mạch sống của hàng triệu người Việt. Các con đập thủy điện mà Trung Quốc xây dựng trên thượng nguồn sông Mekong như những chiếc van khổng lồ, điều tiết dòng chảy theo lợi ích của Bắc Kinh. Mỗi mùa khô, đồng bằng sông Cửu Long, vựa lúa và vựa cá lớn nhất cả nước, phải hứng chịu hạn hán và xâm nhập mặn nghiêm trọng. Ruộng đồng khô cạn, tôm cá chết hàng loạt, người nông dân miền Tây rơi vào cảnh khốn cùng. Trong khi đó, Trung Quốc vẫn vô tư xả nước khi cần thủy điện, bất chấp hệ lụy môi trường và sinh kế của các nước hạ nguồn.

Biển Đông, vùng biển huyết mạch của Việt Nam, cũng đang bị Trung Quốc lấn chiếm từng ngày. Các đảo, bãi đá bị cải tạo phi pháp thành căn cứ quân sự. Tàu cá Việt Nam bị tàu Trung Quốc đâm chìm, ngư dân bị bắt giữ, thậm chí mất mạng. Các lô dầu khí chiến lược bị Trung Quốc cản trở khai thác, khiến Việt Nam mất đi nguồn tài nguyên quý giá. Tất cả những hành động này không chỉ vi phạm chủ quyền, mà còn là cách để Trung Quốc bóp nghẹt kinh tế biển của Việt Nam.

Đáng buồn hơn cả là tâm lý cam chịu đang len lỏi trong một bộ phận người Việt. Nhiều người cho rằng Trung Quốc quá lớn, Việt Nam quá nhỏ, rằng lệ thuộc là định mệnh, rằng không có cách nào thoát ra. Thậm chí, có những tiếng nói biện minh rằng hợp tác với Trung Quốc là con đường duy nhất để phát triển. Nhưng lịch sử Việt Nam chưa bao giờ dạy chúng ta cúi đầu. Từ Bà Triệu, Trần Hưng Đạo, đến Nguyễn Bá Học, tinh thần dân tộc luôn là ngọn lửa bất diệt, thách thức mọi khó khăn. Nguyễn Bá Học không để lại học thuyết chính trị, nhưng ông để lại tư tưởng nền tảng: không ngại núi, không sợ sông. Ông dạy rằng khó khăn không nằm ở ngoại cảnh, mà ở lòng người. Nếu người Việt tiếp tục tự trói mình bằng sự sợ hãi và cam chịu, thì không cần kẻ thù nào, chúng ta cũng tự đánh mất chính mình.

Thoát Trung không phải là một khẩu hiệu cảm xúc, mà là một chiến lược sống còn đòi hỏi sự tỉnh thức, đoàn kết và hành động quyết liệt. Việt Nam cần đa dạng hóa đối tác kinh tế để giảm phụ thuộc vào Trung Quốc. Các hiệp định thương mại tự do với EU, Mỹ, Nhật Bản, Hàn Quốc và các nước ASEAN là cơ hội để mở rộng thị trường, thu hút đầu tư và công nghệ tiên tiến. Thay vì chỉ xuất khẩu nông sản thô sang Trung Quốc, Việt Nam cần xây dựng thương hiệu nông sản chất lượng cao, đáp ứng tiêu chuẩn quốc tế. Đồng thời, cần minh bạch hóa chuỗi cung ứng và triệt tiêu gian lận thương mại. Các doanh nghiệp Trung Quốc trá hình cần bị xử lý nghiêm minh, đồng thời Việt Nam phải đầu tư vào hệ thống kiểm định xuất xứ để bảo vệ uy tín hàng hóa. Điều này không chỉ giúp tránh các lệnh trừng phạt từ Mỹ hay EU, mà còn khẳng định vị thế của Việt Nam trên trường quốc tế.

Việt Nam cần chuyển đổi mô hình kinh tế từ dựa vào lao động giá rẻ sang đổi mới sáng tạo. Đầu tư vào giáo dục, khoa học công nghệ, và khởi nghiệp là chìa khóa để tạo ra giá trị nội lực. Một nền kinh tế tự cường sẽ giúp Việt Nam đứng vững trước áp lực từ bất kỳ quốc gia nào, kể cả Trung Quốc. Và quan trọng hơn cả, là cần một tiếng nói chung của toàn dân. Thoát Trung không chỉ là nhiệm vụ của chính quyền, mà là khát vọng của mỗi người Việt. Người dân cần lên tiếng trước những chính sách đi ngược lại lợi ích quốc gia, từ việc vay nợ Trung Quốc thiếu minh bạch đến việc cho thuê đất dài hạn ở các vị trí chiến lược. Một dân tộc đoàn kết, tỉnh thức sẽ là sức mạnh lớn nhất để bảo vệ độc lập và chủ quyền.

Trong bối cảnh hiện nay, các động thái từ quốc tế có thể là cơ hội để Việt Nam bứt phá. Chính quyền Mỹ, dù dưới bất kỳ lãnh đạo nào, đang gia tăng áp lực lên chuỗi cung ứng toàn cầu để ngăn chặn hàng Trung Quốc trá hình. Nếu Việt Nam tận dụng được áp lực này để minh bạch hóa nền kinh tế, loại bỏ các doanh nghiệp đội lốt, thì không chỉ tránh được các lệnh trừng phạt, mà còn khẳng định vị thế là một đối tác đáng tin cậy. Phản biện là cần thiết, nhưng phủ nhận mọi cơ hội chỉ vì định kiến cá nhân là điều không nên. Mỗi con đường đều đáng quý, nếu nó dẫn đến mục tiêu tự do và độc lập cho dân tộc.

Nguyễn Bá Học từng nói rằng khó khăn không nằm ở núi cao hay sông sâu, mà ở lòng người. Hôm nay, khi hiểm họa lệ thuộc Trung Quốc đang hiện hữu, tinh thần ấy càng trở nên cấp thiết. Thoát Trung không phải là giấc mơ viển vông, mà là con đường mà mỗi người Việt phải dấn bước. Chúng ta không cần gào thét, không cần bạo lực. Chúng ta chỉ cần đi, với lòng tin rằng không có ngọn núi nào cao hơn ý chí của một dân tộc quyết tâm đứng thẳng.

Hãy để tinh thần Nguyễn Bá Học dẫn đường, để khát vọng thoát Trung trở thành ngọn lửa cháy mãi trong lòng người Việt. Con đường có thể dài, nhưng chỉ cần bước đi, chúng ta sẽ đến đích: một Việt Nam độc lập, tự cường, không cúi đầu trước bất kỳ thế lực nào...!

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 234

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 232

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 233