Khi "Anh Em Tốt" Chỉ Là Một Con Chó Buộc Cờ
Hai bức ảnh, hai thời điểm, nhưng cùng một bi kịch lịch sử lặp lại.
Bức ảnh thứ nhất: Lính Trung Quốc, với cờ đỏ năm sao rực rỡ, dẫn theo một Co-Chón — trên mình nó, cũng phủ một lá cờ đỏ, chỉ có một ngôi sao – biểu tượng cho Đảng Cộng sản Việt Nam.
Lời mô tả cay đắng từ dân mạng Trung Quốc:
"Nhận lời mời của Bộ Quốc phòng Việt Nam, Lữ đoàn danh dự Trung Quốc đã đến Việt Nam tham gia lễ kỷ niệm 50 năm 'giải phóng miền Nam'."
Giữa tiếng cười khinh miệt của thiên hạ, họ đã xem Cộng Sản Việt Nam như một Co-Chón ngoan ngoãn, gắn lá cờ một sao, lẽo đẽo theo sau chủ nhân phương Bắc.
Họ coi sự "giải phóng" mà Đảng Cộng sản ca ngợi kia chính là cuộc thuần hóa: từ một dân tộc kiêu hùng trở thành bầy tôi trung thành.
Bức ảnh thứ hai: những hàng dài bộ đội miền Bắc trong chiến tranh, nghiêm trang giơ tay chào ảnh Mao Trạch Đông – lãnh tụ nước khác, không phải Việt Nam, không phải đất nước này.
Hình ảnh ấy không chỉ là sự lệ thuộc, mà còn là lời tuyên thệ thầm lặng: từ nay, vận mệnh dân tộc này sẽ bị dẫn dắt bởi "thiên triều".
Bao nhiêu máu xương người Việt đã đổ ra, chỉ để rồi cuối cùng, dưới con mắt thế giới, Cộng sản Việt Nam vẫn chỉ là "đàn em", là "Co-Chón ngoan" trong mắt Trung Quốc?
Hôm nay, trong khi Hải cảnh Trung Quốc chiếm đá Hoài Ân, cướp ngư trường, giết ngư dân, chiếm Hoàng Sa, bồi đắp Trường Sa, thì cũng hôm nay, Đảng Cộng sản Việt Nam hớn hở rước 100 quân nhân Trung Quốc tham gia diễu binh, rước kẻ cướp đất, giết dân mình, lên sân khấu chính trị để tung hô mối quan hệ "anh em tốt, bạn bè tốt".
Ôi, một màn bi hài kịch nhục nhã chưa từng thấy!
Nguyễn Trãi từng viết:
"Bọn gian tà còn bán nước cầu vinh,
Dối trời lừa dân đủ muôn ngàn kế,
Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội,
Dơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi!"
Hơn sáu thế kỷ sau, những lời ấy vẫn như sấm sét vạch thẳng vào mặt những kẻ hôm nay bán rẻ chủ quyền, ôm đít ngoại bang, cúi đầu trước kẻ thù giết dân mình.
Giặc vào nhà thì cúi rạp người vẫy tay đón, còn dân mình biểu tình chống xâm lược thì bắt bớ, đàn áp, nhốt tù.
Giặc chiếm đảo thì im lặng, giặc giết ngư dân thì "quan ngại sâu sắc", còn bạn bè thế giới bênh vực Việt Nam thì lảng tránh vì sợ "phật lòng Bắc Kinh".
Nếu mất đảo không đau, dân chết không xót, chủ quyền bị cướp không giận, thì Đảng ấy còn đại diện cho ai ngoài chính họ và cái ghế quyền lực của họ?
Đúng vậy, trong mắt chủ nhân phương Bắc,
Cộng Sản Việt Nam hôm nay chỉ là Co-Chón một sao,
Một "láng giềng" không dám cắn khi bị đánh,
Một "đồng chí" chỉ biết vẫy đuôi khi được gọi tên.
Và cái diễu binh ngày 30/4 – ngày mà dân tộc này tưởng nhớ một nỗi đau chia cắt và thống khổ – đã bị biến thành ngày trình diễn sự thuần phục cho ngoại bang.
Nếu đó không phải là phản quốc, thì còn từ nào xứng hơn?
Nhật Ký Yêu Nước

Nhận xét
Đăng nhận xét