Việt Nam Đang "Vươn Mình" Vào Ngõ Cụt
Thời gian đầu tôi qua Thái Lan là thời điểm Thái Lan phát tiền hỗ trợ cho người dân để kích cầu thị trường mua bán cho sinh hoạt. Mỗi người dân Thái sẽ được phát 10 ngàn Baht Thái (tương đương 7.5 triệu vnđ), với điều kiện, trong tài khoản của người dân dưới 500 ngàn Baht Thái thì mới được nhận (chứ giàu quá thì lấy bạc lẻ làm gì, không giống như quan chức Việt Nam, bao nhiêu cũng ăn).
Việc chánh phủ Thái hỗ trợ tiền kiểu vậy không hiếm hoi, tuy không phải thường xuyên nhưng đã diễn ra nhiều lần. Khi nguồn ngân sách dồi dào và khi cần kích cầu thị trường mua bán là chánh phủ sẽ phát tiền cho người dân như vậy.
Tất nhiên, ở những vùng nông thôn xa xôi của Thái Lan thì cũng phải có tỷ lệ người nghèo nhất định. Nhưng nhìn chung, sự phát triển cơ sở hạ tầng ở Thái tương đối đồng đều hơn ở Việt Nam. Sự phân cấp giàu-nghèo không chênh lệch nhiều so với VN. Chi phí dành cho giáo dục và y tế ở Thái Lan hoàn toàn được miễn phí giống như ở Canada. Giá chi phí sinh hoạt tương đối rẻ, công việc dễ kiếm và mức tiền lương tương đối cao. Vậy nên đời sống của người dân ở Thái Lan đa phần thoải mái.
Người nghèo ở Thái Lan có nghĩa là không giàu thôi, nhưng đời sống của họ vẫn sống tốt, chứ không phải nghèo kiểu phải xếp hàng xin từ thiện, ăn lá đu đủ chống đói, hoặc phải chết vì không đủ ăn, không đủ tiền trị bệnh như ở Việt Nam.
Học phí và y tế là hai phương diện được xem là gánh nặng nhất đối với người dân. Thái Lan đã được giáo dục và y tế miễn phí, vậy nên, nếu có một tỷ lệ người dân không giàu, thì đời sống của họ cũng không phải chật vật lắm.
Nếu chỉ đem so Sài Gòn (hiện tại) với Bangkok, thì không thể so sánh hai địa danh này về mức độ giàu có, xa hoa. Tỷ lệ có thể ngang nhau. Nhưng nếu so sánh trên tổng thể, trên mặt bằng quốc gia, thì tất nhiên Thái Lan hơn hẳn Việt Nam về mức độ phát triển và chỉ số hạnh phúc.
So sánh về đời sống đạo đức, văn hóa, mức độ văn minh giữa người và người, nếu CS vẫn còn cai trị Việt Nam, thì sau trăm năm nữa Việt Nam cũng không theo nổi "cái đuôi" của Thái Lan. Đó là đang so sánh với Thái Lan, quốc gia Đông Nam Á gần kề Việt Nam, chứ đem so sánh Việt Nam với các quốc gia đã phát triển như Canada, Mỹ, Châu Âu thì Việt Nam "không có cửa" để so sánh về mọi mặt.
Tôi nói tới đây, thế nào các bạn DLV cũng nhảy chồm lên, nói tôi hạ thấp Việt Nam, sính ngoại này kia. Nhưng các bạn không bao giờ chịu tìm hiểu, các bạn không có trải nghiệm thực tế, lại cứ nghe một chiều từ báo chí CS thì việc các bạn u mê cũng không lạ. Nhưng thực tế là thực tế, dù các bạn có muốn chống chế, có muốn ngạo nghễ, tự hào, cực đoan dân tộc thì thực tế nó giống cái lưới, bao trùm các bạn vào bên trong. Nếu các bạn không muốn thoát ra, thì cho dù những người như chúng tôi, cắt lưới cho các bạn chui ra, các bạn càng chống chọi, càng rút vào bên trong. Tư duy các bạn bị cái lưới bao trùm lại, "tự mình trói mình" là vậy. Nếu Việt Nam là nơi đáng sống nhất như các bạn nói, thì tại sao quan chức và con cháu quan chức lại gom tiền chạy qua các nước Tư Bản hưởng thụ? Người dân dù bán hết tài sản, bất chấp cái chết, cũng tìm cách chạy khỏi Việt Nam. Những câu hỏi mà các bạn cố tránh né và cứ chống chọi với lý lẽ ngụy biện u tối.
Trong lớp học Tiếng Anh vừa qua, chúng tôi học về đạo luật của Canada, quyền (rights) và trách nhiệm (responsibility) của công dân đối với đất nước Canada. Chúng tôi có buổi thảo luận tự do, mỗi người đưa ra quan điểm của mình về các quyền và trách nhiệm này. Chúng tôi cũng thảo luận về luật pháp của mỗi quốc gia. Tôi nói với cô giáo, tôi hiểu rõ quyền và trách nhiệm quan trọng như thế đối với người dân. Ở Việt Nam, người dân không có quyền tự do ngôn luận, không có quyền tự do báo chí, không có quyền lập hội, biểu tình,... (các quyền này ở Canada đều được ghi rõ trong Hiến Pháp). Tôi cũng là nhân chứng cho chế độ độc tài Việt Nam, tôi đã đi tù 5 năm chỉ vì viết bài đấu tranh cho tự do, cho nhân quyền ở Việt Nam. Cũng chính vì lý do này, mà chánh phủ Canada đã đón nhận tôi và gia đình đến định cư tại Canada.
Cô giáo và đa số các bạn cùng lớp đều ngạc nhiên. Vài người bạn Trung Quốc hiểu được, họ nói rằng ở Trung Quốc cũng vậy, họ không thích chế độ độc tài và họ đi khỏi Trung Quốc cũng vì lý do này. Cô giáo nói với tôi, cô không biết nói thế nào về câu chuyện của tôi, cô rất xúc động. Cô hy vọng thế giới này sẽ không còn những chế độ độc tài như vậy nữa, "chúng ta sẽ cố gắng làm như vậy", cô nói. Tôi nói với cô, tôi cũng mong muốn như vậy.
Sau 80 năm cai trị ở Miền Bắc và sau 50 năm cướp chính thể Việt Nam Cộng Hòa, CS làm được gì ngoài ăn tàn phá hại, cai trị đất nước bằng bạo quyền, dùi cui. Kinh tế cho dù có phát triển so với hàng chục năm về trước, nhưng so với tốc độ phát triển của thế giới thì lại thụt lùi. Trong khi văn hóa, đạo đức và văn minh của người Việt đang ở hố đen tăm tối. Cho nên, không thể dùng kinh tế để ngụy biện, để làm thước đo của sự phát triển, mà ta phải hiểu được đó là sự nghèo nàn về toàn diện.
Nhưng chúng ta cũng hiểu rằng, quy luật phát triển tự nhiên không bất kỳ ai có thể chống lại. Triều đại nào rồi cũng sẽ qua đi, lịch sử sẽ ghi lại những vết nhơ mà CS đã bôi lên trang sử tang thương của đất nước.
Aug 28, 2025

Nhận xét
Đăng nhận xét