Nhật Ký Yêu Nước: Tự Sự
Cứ mỗi lần sau một chuyến đi về Việt Nam, trở lại Mỹ thì tôi lại thấy nao nao buồn. Cảm giác vui vẻ khi gặp lại họ hàng, thân thuộc còn ở VN qua đi nhanh, còn lại là nỗi buồn khắc khoải mỗi lần về lại quê hương.
Tôi vừa xem một đoạn video quay ở Sài Gòn, quay một bé gái khoảng 6 tuổi, trạc tuổi cháu ngoại của tôi ở Mỹ. Trong khi cháu tôi suốt ngày chỉ biết ăn chơi, học hành, ca hát, nhảy múa thì cháu bé này phải đi bán vé số, và chắc chắn là không được đi học.
Cháu bé đứng nhìn thèm thuồng đám trẻ con nhà giàu chơi đùa trong công viên. Khi đám trẻ này về nhà, bé mới rón rén lại chiếc xích đu chơi một mình, mắt cứ lấm lét nhìn lo sợ sẽ bị đuổi đi, trên tay còn một xấp vé số chưa bán. Có cảnh nào đau lòng hơn cảnh này hay không...
Tôi về VN, ở quê Vĩnh Long là nhà của em dâu, vì nhà tôi ở Sài Gòn đã không còn. Đối diện với nhà em dâu tôi là căn nhà lá lụp xụp, một gia đình quê với đám con nheo nhóc. Chồng đi làm phụ hồ, vợ ở nhà trông con. Thằng con trai lớn 7 tuổi, cứ mỗi trưa đeo mấy bình sữa bắp của má nó nấu, đi bán lòng vòng trên con đường dài , bất kể trời mưa hay nắng. Tôi hay gọi nó vào nhà mua hết sữa, để nó có thể về nhà nghỉ (nhưng thực ra là để phụ việc nhà với má nó), không phải đi lang thang bán sữa dưới nắng trưa gay gắt.
Tôi nhớ hồi xưa, nhà tôi ở mặt tiền Sài Gòn, mỗi buổi sáng đám trẻ nhỏ từ các gia đình lao động, buôn gánh bán bưng trong hẻm vẫn ríu rít đi học trường công lập cấp tiểu học.
Bây giờ, ở VN, sau hơn nửa thế kỷ, hơn phân nửa trẻ em (nhất là ở thôn quê và vùng núi) không có điều kiện cắp sách tới trường. Trường học và bệnh viện công thiếu trong khi tượng đài nghìn tỷ vẫn liên tục được xây dựng ở khắp mọi nơi. Một nghịch lý chua chát cho người dân sống dưới chế độ CSVN.
Con trai tôi vừa mua vé cho cả nhà cùng đi du lịch Nhật Bản. Tôi biết sau những giây phút vui vẻ thoải mái bên gia đình, tôi sẽ lại BUỒN như chưa từng buồn...
Ngày xưa thời VNCH, dân VN đi Nhật để du học và du lịch. Ngày nay, dân VN xứ XHCN đi sang Nhật làm dịch vụ "xuất khẩu lao động". Ở Nhật và Đại Hàn, có nhiều nơi để bảng bằng chữ Việt: "XIN ĐỪNG ĂN CẮP" ở các cửa hàng, thật là nhục nhã . May là tôi đi Nhật và Đại Hàn bằng passport Mỹ nên tránh được cách nhìn "kỳ thị" của nhân viên hải quan hai nước này. Như một vị linh mục ở VN đã phát biểu: cầm "hộ chiếu" của xứ VN XHCN đi du lịch nước ngoài thật ngượng ngùng...
Các con tôi hay nói: đừng suy nghĩ nhiều về quá khứ và tương lai, hãy "enjoy" hiện tại. "Present" đồng nghĩa với "gift", đó là quà tặng trong cuộc sống .
Tuy hạnh phúc và viên mãn với đời sống hiện tại nhưng sao tôi vẫn luôn hoài niệm về quá khứ đau buồn ở VN từ sau ngày mất nước và chua xót cho tương lai của dân Việt, biết bao giờ họ mới thoát CS và vươn lên cho bằng với nhân loại khắp năm châu .
Nửa thế kỷ đã qua, còn bao nhiêu năm tăm tối nữa cho quê hương Việt Nam của tôi...???

Nhận xét
Đăng nhận xét