Chúng ta cười nhạo, nhưng họ cai trị chúng ta

Chúng ta cười nhạo, nhưng họ cai trị chúng ta

Ảnh từ knowyourmeme.com

Sohrab Ahmari là biên tập viên của tờ New York Post và là tác giả của cuốn sách sắp ra mắt “The Unbroken Thread: Discovering the Wisdom of Tradition in an Age of Chaos”, “Sợi chỉ xuyên suốt: Khám phá Sự Khôn Ngoan Của Truyền Thống trong thời đại hỗn loạn”.

Khi kết thúc lời cầu nguyện khai mạc Quốc Hội khóa 117, Dân Biểu Dân Chủ Emmanuel Cleaver, nguyên là một mục sư Tin Lành Giám lý từ Tháng Ba 1972 đến Tháng Sáu 2009, đã nói “Amen và Awomen”. Diễn biến này gây ra một sự nhạo cười trên thế giới. Nhiều người cho rằng Cleaver, từ lúc lọt lòng mẹ đã sống trong một nhà nuôi trẻ mồ côi, không được cha nuôi mẹ dạy nên dốt nát đến mức không hiểu được ý nghĩa của từ Amen. Áp đặt bên cạnh từ Amen, cái từ Awomen, một từ vô nghĩa như thế đối với Kitô Giáo, thì cũng không khác gì đặt bên cạnh câu tụng niệm của các Phật tử “Nam mô A di đà Phật”, cụm từ vô nghĩa “Nữ mô A di đà Phật”.

Nhưng nhiều người không nghĩ đơn giản như thế. Ông ta từng làm mục sư trong hơn 37 năm, nên ông ta chắc chắn biết ý nghĩa của từ Amen. Vấn đề là ông ta cũng như một số lớn các đảng viên đảng Dân Chủ Mỹ chạy theo một thứ chủ nghĩa xét lại về nhiều mặt, trong đó có ý thức hệ về giới tính. Cùng với các đồng viện Dân Chủ quá khích khác Cleaver từng hô hào bỏ các danh từ “Lord”, “Father”, “Son” và chế ra từ “Godself” thay cho “himself”. Họ chủ trương làm dấu thánh giá “in the name of The Creator, Jesus and the Holy Spirit” thay vì “in the name of the Father, the Son and the Holy Spirit”.

Sohrab Ahmari nhìn ra rằng đảng Dân Chủ Mỹ với chương trình nghị sự cực đoan của nó đang đưa nước Mỹ đến chỗ phá sản. Ông có bài nhận định nhan đề “We Laugh, They Rule”, “Chúng ta cười nhạo, nhưng họ cai trị chúng ta” đăng trên First Things ngày 5 tháng Giêng.

Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.


We Laugh, They Rule
by Sohrab Ahmari

Không một sự thông minh nào của các bỉnh bút có thể lấy lại được công đạo thoả đáng đối với sự ngớ ngẩn của Dân biểu Emanuel Cleaver trong lời cầu nguyện khai mạc cho Đại hội lần thứ 117 vào hôm Chúa Nhật. Cleaver, một mục sư thuộc Tin Lành Giám Lý, đã kết thúc lời cầu nguyện cho hòa bình quốc gia “nhân danh Thiên Chúa độc thần, Brahma, và vị thần được biết đến với nhiều tên gọi theo nhiều tín ngưỡng khác nhau. Amen và awomen”. Không nghi ngờ gì nữa, các thành viên Quốc Hội sau đó đã bắt tay vào những “awomendments” các dự luật quan trọng [chữ đúng là amendments – những tu chính – chú thích của người dịch].

Trò hề này tự bộc lộ sự lố bịch. Nhưng tôi tự hỏi chúng ta đang đối mặt với phương thức cười nào trong số hai phương thức cười cợt ở đây: Chúng ta có cười với niềm tin rằng nhân dân Hoa Kỳ sẽ kịp thời vượt qua sự điên rồ đó không? Hay phải chăng là tiếng cười chua chát quen thuộc với những dân tộc lâu nay đã quen với việc phải chịu đựng sự cai trị ngu xuẩn? Gần đây, hai hay ba năm trước, tôi đã chọn cái trước; những ngày này, tôi có xu hướng nghĩ đó là cái thứ hai.

Có nghĩa là, tôi lo lắng rằng cả điều này nữa cũng sẽ không trôi qua – ít nhất là trong cuộc đời tôi. Chúng ta cười, nhưng họ cai trị chúng ta.

Chế độ vô lý dựa trên chủ nghĩa xét lại, với những cắt xén ngôn ngữ và phủ nhận hoàn toàn thực tế, có thể tiếp tục được củng cố và mở rộng sự cai trị của nó, mặc dù chúng ta tin tưởng rằng, đến một lúc nào đó, lý trí phải tạo ra đột phá và thức tỉnh mọi người. Như Adrian Vermeule đã châm biếm trên Twitter, “ Những người đã xem trước mắt mình cái trò ‘phi giới tính hóa Latin’ ngu xuẩn đang được bình thường hóa và được tuyên truyền bởi nhiều định chế ưu tú đều bị sốc bởi từ ‘Awomen’, và sững sờ thấy rằng cái từ ấy sắp đi vào từ điển của bạn!”

Đúng như thế. Nói rõ hơn, Hạ viện do đảng Dân chủ chiếm đa số đã a dua với lời cầu nguyện của Cleaver bằng một đề xuất loại bỏ tất cả ngôn ngữ ‘phân biệt giới tính’ khỏi các quy luật của Hạ viện, không chỉ có các từ “father, mother, son, daughter, brother, sister” (“cha, mẹ, con trai, con gái, anh trai, em gái”) là những từ sẽ bị thay thế bằng các thuật ngữ phi giới tính như “parent, child, sibling, sibling of parent” (“bậc sinh thành, con cái, anh chị em, anh chị em cùng bậc sinh thành”) nhưng còn nhiều hơn thế. Trò vô nghĩa này xuất phát từ những cuộc hội thảo xét lại vào những năm 1990 theo chiều hướng “loại bỏ định chế gia đình” hiện đang ảnh hưởng đến các chính sách chính thức ở Hạ viện Hoa Kỳ.

Những người bảo thủ và những người trước đây được gọi là những người cấp tiến dòng chính mạch đã từng cười nhạo thứ văn chương khó hiểu và những khái niệm vô nghĩa được rao bán bởi những người như Judith Butler; bây giờ chúng ta đang sống trong một nền văn hóa tính dục-và-giới tính ít nhiều được thiết kế bởi các mô thức của Butler và những tay sai của họ trong giới truyền thông, Hollywood và các cơ quan nhân sự.

Có thể là chủ nghĩa tự do trong giai đoạn lặp lại của nó hiện nay đang trở nên hung hãn và xét lại hơn bao giờ hết, đẩy nhanh tốc độ và cường độ cách mạng của nó, chính vì nó cảm thấy bản thân nó không an toàn: dễ bị ảnh hưởng bởi những điều phi lý và mâu thuẫn nội tại của chính nó và trước các phong trào phản ứng dữ dội toàn cầu của cánh tả và cánh hữu. Đó là một luận điểm tôi đã tâm đắc từ lâu. Nhưng cho dù có đúng như thế đi nữa, thì cũng không loại trừ khả năng tồn tại một chế độ xét lại kéo dài — một chế độ có khả năng cách ly mạnh mẽ giới tinh hoa của mình khỏi những lời chỉ trích từ bên dưới trong khi trừng phạt những kẻ bất đồng chính kiến trong hàng ngũ những người ưu tú.

Trong trường hợp này, cho dù quần chúng có phẫn nộ hay cười nhạo cái từ “awomen” và việc Hạ viện hủy bỏ các từ “Mom”, “Dad” và “Uncle” đi chăng nữa thì cũng không thành vấn đề: Bất bình đẳng giàu nghèo quá lớn và sự thống trị của nhà cầm quyền - đã tăng phi mã kể từ những đợt khóa cửa COVID-19 - có nghĩa là sự cân bằng của các lực lượng quá chênh lệch đến mức bất kỳ sự chống đối nào của quần chúng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tình trạng bấp bênh kinh tế của tầng lớp trung lưu, các cuộc thanh tra [hồ sơ thuế] của nhà nước, và niềm an ủi, được tìm thấy cách nào đó, trong các phim ảnh khiêu dâm và các thứ ma túy được hợp pháp hóa sẽ loại bỏ tất cả các chống đối của họ.

Trong khi đó, ý kiến của giới tinh hoa đã tự chứng tỏ là hoàn toàn phù hợp với sự kiểm duyệt của Thung lũng Silicon và với các “áp lực đồng nghiệp” mà giới tinh hoa luôn đặc biệt dễ bị tổn thương. Hãy nhìn kỹ sự kiểm duyệt tờ New York Post vào mùa thu này đối với câu chuyện liên quan đến Hunter Biden. Twitter và Facebook đã cấm lưu hành một tin tức lớn như thế bằng một chiêu bài dối trá. Nhưng phần gây sốc nhất là hầu hết các nhà báo lại vỗ tay hoan hô sự kiểm duyệt này như một điều cần thiết cho sức khoẻ của “nền dân chủ”.

Một ngày, các thành viên tích cực của Twitter, được công nhận là những người nắm bắt các vấn đề thời sự, tuyên bố rằng khẩu trang y tế không chỉ là vô dụng trong việc chống lại coronavirus chủng mới, mà còn gây hại — nhưng ngày hôm sau họ lại kiên quyết chạy theo quan điểm hoàn toàn ngược lại. Các phương tiện truyền thông, như Vox, còn đi xa đến mức xóa bỏ hoàn toàn các tường thuật chống khẩu trang y tế của họ trước đó. Các cuộc tụ tập đông người được cho là tương đương với các hành động gây chết người - ngoại trừ khi nói đến các cuộc biểu tình Black Lives Matter, là điều gần đây được Jacob Siegel khoác lác như “một bắt buộc thực tiễn vì vệ sinh đạo đức công cộng”. Cũng thế, giới tính được coi chỉ đơn thuần là một khái niệm xã hội, nhưng đồng thời một số người lại có một cảm giác bẩm sinh rằng giới tính “đúng” của họ xung đột với thể trạng tính dục của họ.

Tất nhiên, chủ nghĩa cộng sản đòi hỏi những người theo nó phải đề cao những điều vô lý tương tự. Một luận điểm tâm đắc của Ryszard Legutko, và trước ông là Solzhenitsyn, cho rằng chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa cấp tiến là những đứa con song sinh của cùng một thế giới quan. Một số người có thể tìm thấy sự an ủi trong thực tế này: Cuối cùng thì chủ nghĩa cộng sản Xô Viết đã sụp đổ sau khoảng bảy thập kỷ. Những ai bi quan hơn thì cho rằng bảy thập kỷ là một khoảng thời gian quá dài và Bộ Chính trị cộng sản Liên sô lúc đó thiếu sự giàu có và năng lực công nghệ của Jack Dorsey, Mark Zuckerberg và Jeff Bezos.

Chúng ta cười nhạo, nhưng họ cai trị chúng ta.

Source:First Things

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 209