NGỌN ĐỒI CHÚNG TA ĐANG LEO LÊN

 NGỌN ĐỒI CHÚNG TA ĐANG LEO LÊN

The Hill We Climb

Nguyên tác: Amanda Gorman / Chuyển dịch: Trần Thị Hải Ý


 


 

LỜI GIỚI THIỆU: Tác giả bài thơ The Hill We Climb nàlà nữ thi sĩ ngưi M gc Phi châu da đen, AMANDA GORMAN. Cô Amanda Gorman năm nay mới 22 tuổi, đang sống tại Los Angeles. Đam mê và có khiếu bm sinh v văn thơ, ch nghĩa t nh cho nên năm 18 tui Armanda đã đot gii nht cuc thi “Các nhà thơ tr 2016” ti Los Angeles. Năm 2017, Amanda Gorman là ngưi đu tiên chiếm gii khôi nguyên trong cuc thi quc gia Hoa K “Các nhà thơ tr”.

 

Theo dõi t đđến cui bui l tuyên th nhm chc Tng thng và Phó tng thng Hoa K nhim kỳ 2021-2025 ca liên danh Biden-Harris ti toà nhà Quc hi Hoa K (The Capitol, Washington DC) trưa 20/01/2021, n tưng tích cc duy nht ghi đm trong HYE là bài thơ The Hill We Climb do chính tác giả Amanda Gorman diđọc.

 

Đ hiu tương đi rõ hơn rng cô Amanda Gorman đã gián tiếp gi thông đip gì trong bài thơ này, HYE đã nghe đi nghe li my chc ln và mo mui tm dch ra tiếng Vit, gii thiu đến các bđọc ngưi Vit khbn binăm châu, thay li cm t n thi sĩ Amanda Gorman.

 

Sự không bình thường xoay quanh bui “đăng quang” ca liên danh Dân chủ Biden-Harris, t chun b cho đến khi chm dt, thì chc ai ai cũng đã t tưng, nên mt ln na, HYE t cho phép không lm bàn.


Còn thông điệp ẩn dụ trong bài thơ The Hill We Climb thì tùy bạn đọc cảm nhn. Riêng HYE đã cm nhđơn gin thế này: ch cn thay đi tên nưc, têđịa danh trong bài thơ thì rõ ràng cô Amanda Gorman đã có nhã ý gi đến ngưi Vit chúng ta!

 

LƯU Ý: Đây là một sáng tác nghiêm túc rất đáng trân trọng, do đó, yêu cầu BBT-DĐTD xoá thẳng tay mọi bình luận lạc đề, mọi hình ảnh tào lao rác rưi!


                                                                                   <0>0<0>

NGỌN ĐỒI CHÚNG TA ĐANG LEO LÊN

(The Hill We Climb)



Khi ngày đến, chúng ta tự hỏi chúng ta có thể tìm thấy ánh sáng ở đâu trong bóng râm vô tận này?

Mt mát mà chúng ta mang theomột biển cả chúng ta phải lội qua. Chúng tđã dũng cảm trong bụng con quái vật.

Chúng ta đã học được rằng Lng Thinh không phải lúc nào cũng là Hòa Bình.

Trong các chuẩn mực và ý niệm về điều đúng đắn không phải lúc nào cũng là Công Lý.

 hơn nữa, bình minh thuộc về chúng ta trước khi chúng ta biết đến nó.

Bằng cách nào đó chúng ta đang làm điều ấy.

Bằng cách nào đó chúng ta đã vượt qua và chứng kiến một đất nước tuy chưa đổ vỡ, song đơn giản là chưa được hoàn thiện.

Chúng ta, những ngườthừa kế một đất nước và một thời kỳ mà một thiếu nữ da đen gầy gò, hậu duệ từ những nô lệ và được dưỡng dục bởi một bà mẹ đơn thân, có thể ước mơ thấy mình trở thành tổng thốngchỉ để thấy mình ngâm nga cho một tổng thống nghe.

Và thưa vâng, chúng ta còn lâu mới được trau chuốtchúng ta còn nguyên sơ, nhưng điều đó không hàm nghĩa là chúng ta đang cố gắng hình thành một sự đoàn kết hoàn hảo. Chúng ta đang cố gắng rèn luyện sự đoàn kết có mục đích của chúng ta.

Để tạo ra một đất nước cam đoan cho mọi nền văn hóa, mọi màu da, mọi tính cách và mọi thân phận con người. 

Và vì vậy, chúng ta nâng tầm nhìn của chúng ta không phải để nhìn vào những gì đứng giữa chúng ta, mà là nhìn vào những gì đứng trước mặt chúng ta.

Chúng ta thu hẹp sự chia cách, chẳng là chúng ta biết đặt để tương lai của mình lên trên hết, thì trước tiên cần phải gạt sang một bên sự khác biệt giữa chúng ta.

Chúng ta hạ vũ khí xuống để có thể dang rộng vòng tay tới nhau.

Chúng ta không tìm cách gây hại cho ai mà là hài hòa cho mọi người.

Nếu không có gì nữa, hãy để địa cầu nói điều này là đúng:

Rằng ngay cả khi chúng ta buồn đau, chúng ta cũng đã lớn lên;

Rằng ngay cả khi chúng ta bị tổn thương, chúng ta cũng đã hy vọng;

Rằng ngay cả khi chúng ta mệt mỏi, chúng ta cũng đã cố gắng mãi mãi gắn kết để cùng nhau chiến thắng.

Không phải bởi vì chúng ta sẽ không bao giờ biết đến thất bại, mà là vì chúng ta sẽ không bao giờ gieo mầm chia rẽ thêm một lần nào nữa.

Thánh Kinh dạy chúng ta hình dung cảnh người người ngồi dưới giàn nho và cây sung của riêng mình và không ai làm cho ai hoảng sợ.

Nếu chúng ta muốn sống đúng tầm thời đại của Kinh Thánh, thì chiến thắng sẽ không nằm  lưỡi gươm, mà nằm ở những chiếc cầu do chúng ta đã tạo ra.

Bởi vì làm người Mỹ còn hơn cả niềm tự hào mà chúng ta thừa hưởng,

Và đó là dĩ vãng mà chúng ta bước vào và cách chúng ta sửa chữa nó.

Chúng ta đã thấy một thế lực có thể làm tan nát đất nước chúng ta thay vì chia sẻ nó;

Có thể hủy diệt đất nướchúng ta nếu điều đó ngụ ý trì hoãn nềDân Chủ.

Nỗ lực này gần như đã thành công.

Nhưng nếu nềDân Chủ có thể bị trì hoãn theo định kỳ thì nó cũng không bao giờ có thể bị đánh bại vĩnh viễn.

Trong chân lý này, trong đức tin này mà chúng ta nương tựa để hướng vào tương lai, lịch sử đã để mắt đến chúng ta.

Đây là kỷ nguyên của sự cứu rỗi công bình.

Chúng ta không cảm thấy sẵn sàng để trở thành người thừa kế một giờ phút kinh hoàng như thế, nhưng một khi đã ở trong đó, chúng ta tìm thấy sức mạnh để soạn một chương sử mới, mang lại hy vọng và tiếng cười cho chính mình, vì vậy khi chúng ta hỏi: làm thế nào chúng ta có thể vượt thắng thảm họa?

Bây giờ chúng ta khẳng định: làm thế nào mà thảm họa có thể vượt thắng được chúng ta?

Chúng ta sẽ không quay lại những gì đã xảy ra, mà tiến tới những gì sẽ là một đất nước bị bầm dập nhưng còn nguyên vẹn; nhân đức nhưng mạnh bạo, quyết liệt và T Do.

Chúng ta sẽ không bị quay trở lại hoặc bị gián đoạn bởi những lời dọa dẫm do chúng ta biết việc chẳng làm gì cả và sức ù lỳ của chúng ta sẽ là di sản của thế hệ mai sau.

Những sai lầm của chúng ta trở thành gánh nặng của họ.

Nhưng có một điều hiển nhiên là, nếu chúng ta kết hợp lòng nhân ái với khả năng và khả năng với lẽ phải, thì tình yêu thương sẽ trở thành di sản của chúng ta và thay đổi quyền được sinh ra của con cái chúng ta.

Thế cho nên, chúng ta hãy để lại đằng sau một đất nước tốt hơn một đất nước mà chúng ta đã được tổ tiên để lại.

Từng hơi thở từ lồng ngực nạm đồng của tôi, chúng ta sẽ nâng thế giới bị tổn thương này thành một thế giới kỳ diệu.

Chúng ta sẽ vươn lên từ những ngọn đồi óng ánh vàng ở miền Tây.

Chúng ta sẽ vươn lên từ vùng Đông Bắc lộng gió, nơi tổ tiên chúng ta làm nên cuộc cách mạng đầu tiên

Chúng ta sẽ vươn lên từ những thành phố ven hồ tại các bang miệt Trung Tây.

Chúng ta sẽ tái thiết, hòa giải và phục hồi trong từng ngóc ngách thân quen của đất nước chúng ta, trong từng góc hẻm được gọi là quê hương của chúng ta, con người đa dạng và đẹp đẽ của chúng ta sẽ trỗi dậy một cách mạnh mẽ và đẹp đẽ.

Khi ngày đến, chúng ta bước ra khỏi bóng râm rực rỡ và không sợ hãi.

Bình minh mới nở hoa y như chúng ta giải phóng nó.

Bởi vì luôn luôn có ánh sáng.

Giá như chúng ta đủ dũng khí để nhìn thấy ánh sáng !

Giá như chúng ta đủ dũng khí để trở thành ánh sáng !

 

Trần Thị Hải Ý chuyển dịch

Công dân Bỉ gốc Mít đặc



 

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 209