TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM - 17

 

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM - 17

Tranh "21 phát đại bác Trọng mừng Tập vào thành Thăng Long" của họa sĩ BaBui (2017)
 

Hoàng Trường Sa phụ trách

 

CÂU ĐỐI


1) Nhân vụ Bà Bể Lỗ Xì và Truyền Thông Thổ Tả buộc tội kích động “khủng bố” cho Tổng Thống Trump sau vụ biểu tình ở điện Capitol ngày 06/01/2021, mời đối câu sau của Cao Nghiêm:

    Vế xuất: Đôi tai nhức nhối vì nghe lời nói bị nhiễm độc (Cao Nghiêm)

    (Nguồn: Wikiquote)

 2) Và tục ngữ của Pháp:

    Vế xuất: Ai muốn dìm chết con chó của mình, cứ buộc tội nó bị bệnh dại

   (Nguồn: https://tudofreedom.blogspot.com/2021/01/muon-dim-chet-mot-con-cho.html )

3) Vế xuất: Bảy Đờn Ka Mà La lên ngôi, Bình Hí mừng vui, anh hùng Mít đặc hân hoan đánh trống khua chiêng, mở cờ trong bụng ! (HTS)

    Vế đối: Mỹ Quốc nền Dân Chủ chết đứng, Trump buồn cay đắng, Hí hửng mấy em cu DỰT, chó nhảy bàn độc, sung rụng ngay mồm. (*) (Lê Nam)

(*) DỰT = Dị Ứng TRUMP.

4) Câu đối về Vũ Hán và Đồng Tâm của Hoàng Tuấn Công:

Vế xuất: Bệnh độc lây lan, vần vũ quạ đen trời Vũ Hán

        Oan hồn hiển hiện, nghẹn ngào khăn trắng xứ Đồng Tâm (Hoàng Tuấn Công)

      (Nguồn: Facebook Hoàng Tuấn Công)

5) Gởi Anh Cóc:

Vế xuất: Tổng Cóc xưa mê thịt Xuân Hương, Anh Cóc nay chê đùi Thiên Nga dòn rụm, ôi! Tội nghiệp Thiên Nga mỏi mòn xuân sắc. (Thiên Nga TĐR)

Vế đối: Duyên Thiên chẳng thấy nhô Sọc Dọc, Xuân Hương ấy cám cảnh Phận Liễu mỏng manh, hỡi! Thương thay Phận Liễu nẩy nòi nét ngang (2N)

(Ps : Mượn hai câu thơ:

   Duyên thiên chưa thấy nhô đầu dọc  

   Phận liễu nay đà nẩy nét ngang

trong bài “Không chồng mà chửa” của Bà Chúa thơ nôm.

Xin Bà Chúa bỏ quá cho kẻ hậu bối ! )

6) Vế xuất: Bảy Đờn hơi Bị Đần giống Bạch Đằng Bê Đê (HTS)

7) Vế xuất: Hạ bệ Donald Trump, con Vú Háng * đã xong nhiệm vụ, tay che trời, tay quậy biển Đông, Bình Hí có đáng mặt gian hùng thời đại? (Lê Nam)

(*) Con Vú Háng: Con virus Covid-19. Xuất phát từ Wuhan, China.

 

THƠ


Lệ !

Thời thôi muôn sự vô thường
Niềm đau hằn dấu dặm trường mênh mông
Giai nhân cũng nhạt môi hồng
Anh hùng rơi lệ nặng lòng cố hương

Lê Nam
(20/01/2021)

 

Trận Xích Bích III

1.
Tưởng Khổng Minh bày xong thế trận
Ai có ngờ gió chuyển hướng Tây
Giàn pháo đại biến thành pháo lép
Gió trở chiều khói đọng mắt cay !
HuhuHu...

2.
Nước Mỹ đang cần một Reagan
Ôi! dịp may không đến hai lần
Tổng Thống Trump thôi rồi cơ hội
"Tát đầm lầy," mẻ lưới như không

Đám Cấp Tiến - Xã Hội Chủ Nghĩa
Bốn năm rồi rụng một mớ lông
Tiếc ông đã bỏ qua cơ hội
Đè chúng ra cạo sạch sành sanh

Chính trị Mỹ, nồi cám heo khốn nạn
Thương cho ông trơ trọi một anh hùng

3.
Một mình ông trong vòng vây quyền lực
Đứa nắm tay, đứa đấm sau lưng
Đứa chọt thẳng vào tim trí mạng
Một mình ông "hoa lạc giữa rừng..."

Ông là bậc vĩ nhân thời đại
Thương ông mà mắt lệ rưng rưng
Hôm nay tôi tiêu tan hy vọng
Vinh quang hồi hương, uống cạn chén mừng

TĐR

 

Bài Thơ Trong Viện Dưỡng Lão

Trong một viện dưỡng lão ở nước Úc, cụ ông Mak Filiser, 86 tuổi, không có thân nhân nào thăm viếng trong nhiều năm. Khi cụ qua đời cô y tá dọn dẹp căn phòng của cụ và bất ngờ khám phá ra một mảnh giấy nhàu nát với những dòng chữ viết nguệch ngoạc. Đó là một bài thơ của cụ và đó là tài sản duy nhất, là cái vốn liếng quý giá nhất cho tuổi già cô đơn của cụ. Trong bài thơ cụ ghi lại những kỷ niệm gia đình, những nỗi nhớ về quãng đời mình đã trải qua và nhắn nhủ với người ở lại. Bài thơ khiến bao người cảm động. Bài thơ có tiêu đề là “Cranky Old Man” (It was a poem written by Filiser. The poem “Cranky Old Man” is the only thing that has survived the old man after he left this world).

Khi các cô y tá phổ biến bài thơ lên mạng xã hội thời tác phẩm này đã lan truyền khắp nước Úc và sau đó nhanh chóng trở thành một hiện tượng toàn cầu. Không phải vì nghệ thuật ngôn từ của thơ mà chính yếu là vì trái tim của cụ già cao niên đã ký gửi trong từng chữ, từng vần điệu của bài thơ, gửi gấm cả một ‘kho báu’ tâm hồn vô giá. Một trái tim đầy lửa, vẫn muốn sống hết mình với cuộc đời. Bài thơ đã làm thức tỉnh trái tіm của hàng triệu người trên thế giới…

Bài thơ thoạt tiên là những lời nhắn nhủ của cụ Mak đến những cô y tá phục vụ trong viện dưỡng lão. Đừng chỉ nhìn cụ như một cụ già ngớ ngẩn và lẩm cẩm, đừng chỉ mãi tất bật chăm lo và quên rằng thứ họ cần hơn là một người bạn để cùng chia sẻ những điều tâm sự. Nếu hời hợt và thoáng qua ta sẽ chỉ thầy bề ngoài khắc khổ và già nua. Phải đến khi thẩm từng câu, từng chữ ta mới thấy được kho báu tâm hồn vô giá nằm ẩn sâu bên trong cụ Mak.

Bài thơ cũng đánh động đến chữ “Hiếu”, đến sự quan tâm của con cái đối với cha mẹ già lão. Có lẽ vấn đề làm tròn trách nhiệm và bổn phận của người con không đơn giản chỉ là gửi song thân vào viện dưỡng lão mà thôi mà hãy cố gắng ở bên song thân và chăm sóc tận tình. Vì rất có thể một ngày nào đó chúng ta muốn nói lời yêu thương với cha mẹ mình thì than ôi đã quá muộn mất rồi…

CRANKY OLD MAN
What do you see nurses?
What do you see?
What are you thinking…
When you're looking at me?
A cranky old man…
      not very wise,
Uncertain of habit…
with faraway eyes?
Who dribbles his food…
    and makes no reply.
When you say in a loud voice…
    "I do wish you'd try!"
Who seems not to notice...
    the things that you do.
And forever is losing…
    A sock or shoe?
Who, resisting or not...
    lets you do as you will,
With bathing and feeding…
    The long day to fill?
Is that what you're thinking?
    Is that what you see?
Then open your eyes, nurse…
    you're not looking at me.
I'll tell you who I am…
    As I sit here so still,
As I do at your bidding...
    as I eat at your will.
I'm a small child of Ten…
    with a father and mother,
Brothers and sisters…
    who love one another
A young boy of Sixteen…
    with wings on his feet
Dreaming that soon now…
    a lover he'll meet.
A groom soon at Twenty…
    my heart gives a leap.
Remembering, the vows…
    that I promised to keep.
At Twenty-Five, now…
    I have young of my own.
Who need me to guide…
    And a secure happy home.
A man of Thirty…
    My young now grown fast,
Bound to each other…
    With ties that should last.
At Forty, my young sons…
    have grown and are gone,
But my woman is beside me…
    to see I don't mourn.
At Fifty, once more,…
    Babies play 'round my knee,
Again, we know children…
    My loved one and me.
Dark days are upon me…
    My wife is now dead.
I look at the future…
    I shudder with dread.
For my young are all rearing…
    young of their own.
And I think of the years…
    And the love that I've known.
I'm now an old man…
    and nature is cruel.
It's jest to make old age…
    look like a fool.
The body, it crumbles…
    grace and vigor, depart.
There is now a stone…
    where I once had a heart.
But inside this old carcass.
    A young man still dwells,
And now and again…
    my battered heart swells
I remember the joys…
    I remember the pain.
And I'm loving and living…
    life over again.
I think of the years, all too few…
    gone too fast.
And accept the stark fact…
    that nothing can last.
So open your eyes, people…
    open and see.
Not a cranky old man.
    Look closer… see… ME !!

ÔNG GIÀ LẨM CẨM
Các cô y tá thấy chi?
Nhìn tôi cô có nghĩ gì hay không?
Ông già lẩm cẩm, lạ lùng,
Không còn minh mẫn, lừng khừng, lôi thôi
Mắt nhìn lơ đãng xa xôi?
Ăn thời vung vãi, miệng thời lặng câm.
Khi cô lớn tiếng khuyên răn
“Ông ơi hãy cố uống ăn đàng hoàng!”
Dường như ông lão chẳng màng
Chẳng lưu tâm tới cô đang làm gì.
Ông luôn để thất lạc đi
Vớ còn một chiếc, giày thì lẻ đôi?
Khi ăn, khi tắm chao ôi
Suốt ngày ông cự nự đời nào yên?
Phải chăng cô nghĩ như trên?
Qua hình ảnh đó cô nhìn thấy tôi?
Này, này cô y tá ơi!
Hãy giương to mắt nhìn tôi đây này
Rồi cô nhận biết tôi ngay
Khi tôi tĩnh lặng, nơi đây yên ngồi
Luôn làm theo ý cô thôi
Cả khi ăn uống theo lời cô khuyên.

Tôi Mười tuổi, mới lớn lên
Có cha có mẹ kề bên thắm tình
Anh chị em cùng vây quanh
Yêu thương trong mái gia đình bên nhau.
Khi tôi Mười Sáu tuổi đầu
Đôi chân bay nhảy, trước sau mơ màng
Mơ mình sớm gặp được nàng
Người yêu lý tưởng dịu dàng xinh tươi.

Làm chú rể tuổi Hai Mươi
Nhịp tim thổn thức tứ thời khôn nguôi
Nhớ lời chung thủy thề bồi
Lòng mình tự hứa chung đời bền lâu.
Giờ Hai Mươi Lăm tuổi đầu
Tôi sinh con, phải dạy sao nên người
Dựng xây mái ấm vui tươi
Gia đình hạnh phúc, sống đời bình yên.
Tôi Ba Mươi tuổi già thêm
Thời con tôi đã trở nên trưởng thành
Sợi dây ràng buộc gia đình
Mãi luôn vững chắc kết tình dài lâu.
Khi tôi Bốn Chục tuổi đầu
Các con đều lớn, theo nhau đi rồi
Chỉ còn vợ quý cạnh thôi
Dù sao cũng chẳng khiến tôi muộn sầu.
Rồi Năm Mươi tuổi tới mau
Quanh chân tôi trẻ cùng nhau vui vầy
Này con, này cháu một bầy
Tôi cùng thân quyến nơi đây kết đoàn.

Thế rồi tới những ngày buồn
Vợ tôi nay đã cõi trần lìa xa.
Nhìn tương lai thấy nhạt nhòa
Lòng tôi rung động thật là hoảng kinh
Vì con tôi khi trưởng thành
Phải lo nuôi nấng gia đình riêng thôi
Mặc tôi lẻ bóng đơn côi
Nhớ năm tháng cũ, nhớ người thương yêu.
Giờ tôi già lão đi nhiều
Hoá công tàn bạo, tiêu điều ra tay
Bầy trò biến đổi già này
Thành như một kẻ đêm ngày khùng điên.
Tấm thân tàn tạ mãi thêm
Còn đâu sinh lực, nét duyên hết rồi
Trái tim nồng ấm một thời
Giờ đây chai đá nhìn đời buồn thay.
Nhưng trong thân xác già này
Một trai trẻ vẫn nương đây ẩn tàng
Cõi lòng nay lại dâng tràn
Con tim trỗi dậy nhịp nhàng xiết bao.
Nhớ niềm vui một thuở nào
Nhớ luôn những nỗi khổ đau đủ điều
Và tôi đang sống, đang yêu
Cuộc đời như chợt mỹ miều hồi sinh
Nghĩ về năm tháng đời mình
Thấy sao quá ít lại đành trôi mau
Nhận chân thực tế từ lâu
Vô thường sự vật có đâu mãi còn.
Mọi người hãy mở mắt luôn
Để nhìn cho thấu, để còn thấy ra.
Tôi đâu lẩm cẩm tuổi già
Tới gần… nhìn kỹ để mà thấy… TÔI !!



Tâm Minh Ngô Tằng Giao chuyển dịch

(Đặc San Lâm Viên)


Bao lần tự dối lòng


Khuya giật mình thức giấc
Thấy mình nằm co ro
Đưa bàn tay chải tóc
Biết là còn tự do

Nhìn ra ngoài cửa sổ
Đất trời rộng muôn phương
Nghìn ngôi sao lấp lánh
Ngôi nào là quê hương

Lôi ra tờ báo cũ
Bi hài kịch Việt Nam
Hoan hô và đả đảo
Kẻ khóc người cười khan

Đã bao lần tự dối
Phú quí như phù vân
Công danh là mộng ảo
Tình như chuyến đò ngang

Đã bao lần tự dối
Chí lớn nhưng thời không
Nên gươm thề buổi ấy
Lỡ hẹn cùng núi sông

Đời trôi theo năm tháng
Mộng vỡ trên bàn tay
Còn ai là tri kỷ
Về cùng ta đêm nay

Mười năm trên đất khách
Mười năm dài long đong
Ngày đi hai tay trắng
Bây giờ hai tay không

Mười năm trên đất khách
Bao lần tự dối lòng
Gió sương rồi cũng mặc
Thổi đời ta lưu vong

Trần Trung Đạo

(Nguồn: Bao lần tự dối lòng)


Rino khứ - Thiên sư lai !!!

Sư tử vong bởi trùng sư tử
Cộng Hòa tiêu cũng lũ cộng hòa
Tự Do vừa lịm đêm qua
Tiếng Kèn Thiên Sứ nhạt nhòa vành môi

Một dấu Hỏi bên đồi nhức nhối
Nhờ Âm Binh cờ quạt chúc mừng
Thôi rồi cả đám cà tưng
Cờ Hoa kỳ mỹ chiêu chương úa vàng

Bầy Dân Chủ gian ngoan Lừa láo
Đỉnh Rushmore lão đão trắng đầu
Cộng Hòa Chân Vạc gãy cầu
Đầm lầy hun hút thẵm sâu vẫy chào

Đau như thể đầu mào đít mão
Kỳ mỹ chi tướng mạo Bại Đần
Để xem ‘con tạo xoay vần’
Tiếng Kèn về lại vạn phần thiên thai

 2N

 

Tự Do Dân Chủ !

Thần Tự Do đã bị đâm lút cán
Cấp Tiến lưu manh, Maxist nửa mùa
Dân Chủ, Tự Do có chắc đã thua
Thế chiến thứ ba vui một cuộc

TĐR

 

NHẠC


Lệ Thu (1943-2021) - Những Tình Khúc Bất Hủ 


Nuối tiếc - Ái Vân & Trịnh Nam Sơn



25 Bài Nhạc Pháp Lời Việt Hay Nhất Hòa Âm Hải Ngoại



 TIẾU LÂM

Ảnh tổng hợp từ Diễn Đàn Trái Chiều JMSS

1) Láo Như Vẹm

Xe com măng ca chở bác Hồ, cô Xuân, chú Hoàn, và người tài xế lật nhào xuống chân đồi. Bác nhà quê sống dưới chân đồi vội chạy ra coi, quan sát kỹ lưỡng, rồi đào hố chôn luôn 4 người. Bác vào khoe với vợ:

- Xe chở bác Hồ bị lật. Bốn người chết cả. Anh chôn hết rồi.

- Anh chôn hết rồi à? Tất cả chết hết à?

- Ờ, thì anh thấy lão già thều thào nói hắn chưa chết, nhưng anh không tin, có bao giờ nó nói thật đâu.

(Nguyễn Khánh Đăng phóng tác, trích từ Ý kiến Bạn đọc 05/2008 DCVOnline.net)

2) Chưa nói được

Tiếu lâm Hungary về lãnh tụ Matyas Rakosi:

"Hai người bạn đi trên phố. Một người hỏi:

"Anh nghĩ gì về ông Rakosi?"

"Tôi không thể nói cho anh ở đây được," "Hãy đi theo tôi."

Hai người đi vào một phố vắng. "Nào, cho tôi biết anh nghĩ gì về Rakosi?" người bạn gặng hỏi.

"Không, chưa được, chỗ này chưa được," và thế là hai người tiếp tục vào một ngõ nhỏ, "Chỗ này được chưa?" Họ xuống một tầng hầm của tòa nhà.

"Chưa, chưa an toàn." Cuối cùng, họ xuống tận một tầng hầm vắng vẻ. "OK, cho tôi biết đi chứ." Người bạn nhìn quanh lo ngại rồi nói,"Đúng ra thì tôi khá thích ông ta."

(Nguồn: Tiếu lâm về cs) 

3) Tổ sư cha cái củ khoai

Tôi là con gái một gia đình gia giáo. Thế có nghĩa là các cụ sinh thành đều thông thạo về phương diện giáo dục con cái theo tư tưởng nho nhe, ấy là “công dung ngôn hạnh”.

Và chính tôi, sau 18 năm ra đời và phát triển, thấy mình cũng hơi bị tuyệt vời, một cô gái chân chính là chính, chân phụ ít thôi. Tôi tự chấm điểm mình 9/10, một chỉ số khá cao.

Đàn ông bắt đầu bu xung quanh tôi, khi tôi tập tọng biết yêu, hình như từ năm mới 16 tuổi. Làm thế nào để đuổi được lũ ruồi nhặng suốt ngày bu quanh bây giờ?

Bố tôi quyết định nuôi 2 con chó, một con mầu đen, một con mầu vàng. Hai con chó này suốt ngày nằm sát cổng, thấy người lạ chúng chỉ cần ngóc cổ lên nhìn là đã thu mất vía của những ai có ý định không trong sáng.

Bố tôi nói, hai con chó này được đào tạo bài bản, trình độ cao ra phết đấy. Kinh chưa?

Còn trong thời gian tôi ra đường ư? Mẹ tôi đã thuê một mụ phù thủy đai đen đi kèm, mụ chỉ cần phất tay áo một phát là một kẻ si tình té vập mặt xuống đường như bỡn. Kinh chưa?

Chạm ngưỡng 18 tuổi, bậc sinh thành quyết định cho tôi được tự do yêu. Tuy nhiên phẩm hạnh phải giữ gìn như sách đã dạy. Đặc biệt khoản “ăn kem trước cổng” thì cấm tiệt. Đây là một thử thách.

Làm sao bây giờ, cầm phẩm chất gì ở người chồng tương lai, tôi phải dò hỏi mấy con bạn thân đã có chồng. Chúng đồng thanh bảo:

- Quan trọng nhất là sức khỏe, đàn ông mà yếu thì coi như toi, chàng phải luôn mang theo mình một tinh thần chiến đấu, muốn có được điều ấy thì cái ấy của chàng phải luôn sẵn sàng…

Nghe chúng nói nói mà tôi chóng hết cả mặt, kinh quá, toàn khái niệm mới mà tôi chưa hề nghe lần nào. Bao nhiêu năm bậc sinh thành toàn dạy chào hỏi, chắp tay xin phép, nhai không được há mồm ra nhỡ ruồi bao vào… Bây giờ tiếp thu mấy khái niệm thấy khó quá như thể học triết.

Tôi quyết định đầu tư thêm một chầu bún vịt chiêu đãi mấy con bạn đã có chồng (trong đó 2 đứa đã bỏ chồng) đề chúng nó nói thêm cho cụ thể. Kết luận rút ra là: “to dài và nóng”. Thế là yên tâm.

Tôi chấp nhận lời hẹn đi chơi tối với chàng sau 3 tháng trời thử thách. Đàn ông không sợ chó cắn, không sợ phân… là đạt tiêu chuẩn toàn diện.

Vấn đề còn lại cần kiểm tra phần sức mạnh đàn ông nữa thôi.

Chúng tôi ra bờ đê ngồi hóng mát, chờ trăng lên. Ngồi bờ sông nói tỏ tình thì còn gì đẹp hơn thế nữa. Chàng bỏ ra 5 kg hạt hướng dương, ăn hết chỗ này sẽ phân định. Ánh trăng khuya tỏa vàng một vùng, lãng mạn làm sao, yêu thương làm sao. Tôi ngây ngất tình.

Tới thời điểm thích hợp, tôi cố tình ngồi sát vào chàng, còn chàng thì quàng tay qua vai tôi. Tôi chợt thấy một vật gì dài dài, cứng cứng và hơi nóng chạm vào người tôi.

Quyết liền! Anh yêu ơi, em yêu anh, yêu anh mãi mãi…

Tôi chủ động hôn chàng. Kế hoạch tổ chức đàm cưới được bàn thảo tắp lự.

Đêm tân hôn, tôi hồi hộp chờ đợi một sự bùng nổ, thế là trọng vẹn, tôi giữ tiết trinh cho tới ngày cưới cho chàng.

Một giờ trôi qua chàng vẫn không động chạm gì, tôi sốt ruột cởi phăng quần áo, thân thể tôi trắng nõn nà, chàng vẫn nằm trơ ra. Ô hay sao thế nhỉ?

Không còn chịu hơn được nữa, tôi mới hỏi chàng:

- Hôm ngồi ở bờ sông em thấy anh có cái gì dài dài nong nóng và cưng cứng cơ mà… Đâu rồi?

Chàng trả lời rằng:

- Hôm ấy anh đút túi quần củ khoai nướng, định ăn hết hạt hướng dương thì mời em đấy mà.

Cả đêm tôi gục đầu vào gối khóc hết nước mắt, mờ sáng không chịu được, tôi ra ngoài hiên ngửa mặt lên trời chửi:

- Tổ sư cha cái củ khoai nướng!

Lê Tự

(Nguồn: Tổ sư cha cái củ khoai)

4) Tâm tư: Vì sao phụ nữ TP. HCM đẻ ít?

Tôi cũng rất tâm tư: Vì sao phụ nữ TP. Hồ Chí Minh đẻ ít?

Tôi hỏi một bác sĩ phụ sản. Bác sĩ mắng: "Có vậy mà cũng hỏi. Đẻ ít ắt do cái lon bị hạn chế". Không dám hỏi thêm. Trong đầu chỉ nghĩ cái lon chị em ở TP. Hồ Chí Minh hạn hẹp nên khó đẻ. Sang hỏi bác sĩ thẩm mỹ, bác sĩ thẩm mỹ nói ngay: "Hiện có rất nhiều phụ nữ hoặc vá trinh hoặc sau khi đẻ một lần thì đi may cho hẹp lại".

Cứ nghi nghi làm sao ấy.

Bèn bắc thang lên hỏi ông Trời. Trời nói: "Khi sáng tạo ra đàn bà, biết đàn bà là nguyên nhân của mọi tội lỗi nên ta gán cho nó sự khiếm khuyết vô hạn. Nó càng đẻ nhiều thì nó càng bất hạnh. Bây giờ thì phụ nữ khôn ra, càng bưng bít cái đó, tức đẻ ít, càng dễ hưởng thụ sự sung sướng trên nỗi đau của chồng. Có vậy mà cũng tâm tư? Mà các người hết chuyện tâm tư hay sao mà tâm tư cái đó?"

Nghe thế, tôi càng tâm tư hơn: "Ơ, cái ông Thượng đế này. Ông sáng tạo ra loài người cũng bắt đầu tư duy cái đó ưu khuyết thế nào. Con người không tâm tư cái đó thì còn tâm tư cái gì lớn hơn?"

Chu Mộng Long

 

 

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 209