Sự phản bội và giọt nước mắt muộn màng
Sự phản bội và giọt nước mắt muộn màng
Đặng Chí Hùng/FB
Khi những người lính CSVN ngã xuống,
họ đã nghĩ rằng họ chiến đấu để bảo vệ tổ quốc. Nhưng họ đâu có ngờ được rằng,
họ chỉ là thứ công cụ của đảng CSVN để đảng ăn cướp Miền Nam.
Khi những người bộ đội lao mình lên
tuyến đầu ngăn xe tăng Tàu cộng, họ nghĩ rằng các lãnh đạo của họ cũng như họ
chiến đấu vì đất nước. Nhưng họ đã sai lầm vì những tên lãnh đạo CSVN lại là
những tên điếm thối đẩy chính những người lính của mình đi vào chỗ chết.
Khi những người lính hải quân CSVN bị
tước đoạt vũ khí và không có quyền nổ súng để chống lại bạo quyền Bắc Kinh là
lúc họ cho thấy họ chỉ là nạn nhân của một nhà cầm quyền khốn nạn bậc nhất
trong lịch sử Việt Nam.
Tôi chẳng ca ngợi họ - những người
lính CSVN, nhưng tôi thấy xót xa cho họ bởi vì họ đã lầm đường và lạc lối bởi
chính thứ tình yêu quê hương nhưng không phân biệt được đúng sai của họ. Và
không ít trong họ có cả sự mù quáng hoặc sự bị ép buộc vào thế đường cùng. Chỉ
có những tên chỉ huy, những đảng viên cỡ lớn thì hưởng giàu sang phú quý. Thân
phận là lính, những người bộ đội chỉ biết chiến đấu, chết và chết…cho bọn điếm
đàng ăn sung mặc sướng, đưa con cháu ra nước ngoài.
Lịch sử thật phũ phàng nhưng đã đến
lúc cần nhìn lại thật công tâm và cảm khái. Hôm nay, giữa những giây phút đau
thương của 39 năm trước đây, những người lính cũ ấy xin hãy khóc đi và khóc đi
cho thỏa tấm lòng day dứt.
Dẫu biết rằng đám mây mù lịch sử dối
trá tạo ra bởi CSVN vẫn còn khiến nhiều người bộ đội CS chưa thoát khỏi u mê.
Nhưng hôm nay, 39 năm sau dấu mốc đau thương của dân tộc, họ đáng được tha thứ
vì những sai lầm đi theo đảng CSVN, họ đáng nghe một khúc hát nồng ấm tình
người lính mà vốn dĩ nó không thuộc về họ:
“Sao không hát cho những người còn mải mê
Lá rừng che kín đường về phồn hoa
Sao không hát cho những bà mẹ hằng đêm nhớ con xa
Hay hát cho những người vừa nằm xuống chiều qua.”
Hôm nay, bức ảnh này đã nói lên một
sự thật phũ phàng: Đảng CSVN chính là những kẻ phản bội chính cả những người
lính mà chúng gọi là “Đồng chí”. Một sự khốn nạn đến tột cùng.
Hôm nay, 39 năm sau ngày Tàu cộng
đánh sang đất Việt, đảng CSVN đã đẩy dấu tích lịch sử chống Tàu đi vào quên
lãng bằng sự xóa bỏ toàn bộ lịch sử trong sách giáo khoa hay báo chí. Hôm nay,
nhìn lại tấm hình của nhạc sĩ Trương Quý Hải mới thấy một điều: “ Sự phản bội
của đảng CSVN đã ở mức thượng thừa mà không ai có thể vượt mặt”.
Hôm nay, những người lính CS nên nhận
ra rằng chính họ và cả dân tộc Việt Nam đã và đang, sẽ bị lừa nếu tiếp tục còn
đảng CSVN cai trị. Nhưng hôm nay, những người lính ấy cứ khóc đi, khóc cho đồng
đội của mình đã nằm xuống trong quên lãng đớn đau và khóc cho cả chính thân
phận bèo bọt bị lợi dụng của chính mình. Dù cho đó là những giọt nước mắt của
muộn màng hay của đau đớn…
Không có sự phản bội man rợ nào bằng
sự phản bội của chính những kẻ gọi người lính là "Đồng Chí", và cũng
không có sự phản bội khốn nạn nào bằng sự phản bội lại Quê Hương của lũ người
mang mặt nạ "yêu nước" - ĐCSVN.
Đặng Chí Hùng/FB
(Viết ngày 17/02/2018, chỉnh sửa 23/08/2019)
Nhận xét
Đăng nhận xét