Vượt biên bằng đường bộ qua Cambodia (Tập 2)

 

Đảo Kokong Campuchia.

Vượt biên bằng đường bộ qua Cambodia (Tập 2)

Lộng Gió Cánh Dù

Sau lần dời cột đèn qua TQ không thành, lần này tìm hiểu kỹ đường Bộ qua Campuchia.

Có 2 đường một đường rừng, một đường biển để qua biên giới Campuchia và Thái Lan.

Nghiên cứu thấy đường biển coi bộ an toàn hơn đường rừng, vì đường rừng nguy hiểm vì bất chợt gặp Ponpot thì coi như tiêu đời, nên chọn đưởng biển.

Từ Sài Gòn đón xe đi Châu Đốc, đến Châu Đốc phải ngủ đêm tại bến đò Long Bình, sáng dậy rửa mặt xong đón xe ôm tới sát bến đò bên kia là cửa khẩu Campuchia, xuống đò qua đất Campuchia, vừa bước lên đất liền trạm kiểm soát Campuchia chặn hỏi giấy, tôi nói qua chơi rồi về, bị phạt 50 VNĐ rồi cho vào.

Ngủ lại đêm tại nhà trọ Campuchia chờ sáng sớm có xe đi bên phà Kompongsom. Sáng dậy sớm ra đường đón xe GMC chở đồ qua cảng Komponsom, đi được nửa đường thì gặp trạm kiểm soát, công an xét giấy tờ, hễ nó xét đầu này thì tôi lại vòng ra đầu kia, rốt cuộc nó cho xe chạy, vội tót lên xe thật nhanh và thoát khỏi trạm kiểm soát người thứ 1. Đến Komponsom trời đã về chiều không có tàu nào ra khỏi cảng, tôi ghé đại vào nhà một người Việt hỏi thăm đường đi nước bước, họ nói cứ ở đây vài ngày có chuyến tàu nào sẽ gởi gắm đi cảng Bắc Loan sát biên giới với Thái Lan.

Hằng ngày ghé quán cơm người Việt ăn cơm uống nước đợi 3 ngày sau có chuyến tàu chở hàng qua cảng Bắc Loan, người trong nhà ra tận cảng xin cho tôi quá giang, công an cũng hỏi giấy nhưng được cái quen với người trong nhà tôi ở trọ nên công an cũng gật đầu cho lên tàu, thoát được trạm kiểm soát lần thứ 2, nửa đường tàu dừng tại một cảng nhỏ để nghỉ ngơi ăn uống, khi bước lên tàu thì thấy công an xét giấy tờ, tôi làm bộ đứng tè gần chỗ đó, đợi nó chặn người khác rồi lẻn lên tàu nhanh như cắt, khi công an quay lại thì tôi đã tót lên tàu ngồi gục mặt phía trong thế là thoát nạn lần 3.

Tàu cặp cảng Bắc Loan, mọi người phải cầm giấy tờ trong tay để công an xét mới lên khỏi cảng được, tôi được một người lạ kêu đưa giỏ xách cho họ giữ và họ đứng che mặt tên công an cho tôi qua, qua được tên công an, tôi cắm đầu chạy thật lẹ len vào đám đông đã xét, lại thoát nạn lần 4.

Vào đất liền tôi tấy phấn khởi vì người Việt mình bên đó khá đông, chẳng quen ai cả nên tôi lang thang tới tờ mờ tối thì dừng lại trước một quán Bar có chứa gái, tôi cứ ngồi ngoài cây cầu nhỏ bắt qua con rạch, một anh thanh niên thấy khuya rồi tôi còn ngồi trên cầu này bèn xà vào hỏi chuyện tôi, tôi thành thật kể cho anh nghe tự sự, anh kêu tôi chờ và đi vào trong Bar một lúc sau ra kêu tôi vào trong ngủ, anh xin bà chủ cho tôi ở trọ trong một phòng để trống với anh vì anh làm thợ mộc cho nhà bà chủ Bar đó. Nói ngủ hỏi sao mà ngủ nỗi vì hai bên hông chứa gái, dân chơi vào nó nói chuyện đùa giỡn ầm lên, tiếng cười giỡn, tiếng rên rỉ sát vách được che bằng nylon nghe rõ muôn một, coi như mất ngủ cả đêm, sáng ra ồn ào mới ngủ được vì không còn nghe rõ tiếng xì xào, đùa giỡn 2 bên hông nữa, các nàng cũng đã ngủ muộn nên dậy muộn trừ khi có khách vào.

Tôi dò hỏi và được biết liên hệ với tàu Kama 10 của Thái qua buôn bán bên Campuchia, tàu này chạy rất nhanh như Hobo và tiếng máy gầm cũng to. Đắn đo mãi mấy ngày sao mới bắt được mối đồng ý cho quá giang qua trại tỵ nạn nhưng phải trả cho người chủ tàu này 3 chỉ vàng, sau khi cầm vàng xong chủ tàu Thái này mới kêu tôi xuống, nếu như chạy ngay thì tôi giờ này đang ở tận nơi đâu rồi, nhưng lại phải đợi một cô uốn tóc nữa là 2 người mới đủ sở hụi cho chủ tàu, vì khi tàu vào đất Thái thì cảnh sát Thái cũng bắt đóng mỗi người 1 chỉ vàng.

Cô gái uốn tóc vừa xuống tàu thì công an và bộ đội ập vào xét giấy tờ, xong xuôi giữ hết giấy tờ và xét lấy hết tiền bạc trong người tôi và cô gái, họ đuổi anh chủ tàu kêu nổ máy chạy đi.

Công an đón xích lô chở tôi và cô gái về công an huyện Bắc Loan nhốt ở đó một đêm, sáng ra một công an dẫn tôi và cô gái xuống đò qua tỉnh Ko Kong và đưa vào trại giam, tôi không rành tiếng Campuchia nên nó ghi thồ sơ tôi là tổ chức vượt biên ở đó hơn 8 tháng, còn cô gái nói được tiếng Campuchia nên chỉ ở 3 tháng là được ra tù.

Tám tháng trong đó ngày ngày 2 dĩa cơm nhỏ với cá thối, ban ngày có khi đi vác gạch từ tàu Phú Quốc chở qua đổi lấy hàng Thái Lan cho Campuchia. có khi đi vác gạo hay cá mú. muối nước mắm từ tàu Kiên Giang chở qua cho công an Campuchia khuân vào trong kho. Cũng có lúc bị dẫn đi làm việc cho nhà bí thư tỉnh hay chủ tịch hoặc nhà giám đốc công an tỉnh như khuân đá xây hồ nuôi cá, đào đường mương thoát nước, quét sơn lại nhà cửa, còn nếu ở trong trại thì trồng rau cho cán bộ quản giáo, làm cỏ trong trại, cưa củi cho nhà bếp công an.

Hết hơn 8 tháng tù thì có danh sách được ra trại, tôi cầm tờ giấy ra trại đi chung với mấy bạn tù VN, họ có người quen bên ngoài nên ở nhờ nhà người quen của họ, ban ngày phụ khuân hàng, dọn dẹp và phụ họ buôn bán, tối ngủ lại nhà họ, cơm nước họ nuôi ăn, thỉnh thoảng họ cho vài đồng Ria Campuchia, cứ thế tôi không xài đến và góp lại được 50 ria và đón tàu ra về bên Châu Đốc, sau đó còn lại chút tiền đón xe đò trở về nhà vì giấy tờ tiền bạc 2 lần dời cột đèn đi vượt biên mà không lọt mất tiền toi mất hết giấy tờ tùy thân.

Ngày 29/06/2022

Cánh Dù Lộng Gió


 

 

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 177

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 178