Văn Hóa Thịt Chó!

Văn Hóa Thịt Chó!
Huỳnh Hậu
Mỗi năm ở Việt Nam dân ăn thịt chó tiêu thụ khoảng 1.5 triệu con chó; có nghĩa là trong vòng 5 năm, dân Việt ngốn 7,5 triệu con chó, lớn hơn dân số của đảo quốc sư tử Singapore là 5,6 triệu người.

Và dĩ nhiên trong những xe lồng chở chó chạy nhông nhông ngoài đường kia, không có một con chó nào tự nguyện trở thành miếng dồi cho con người làm mồi nhậu.

Con chó, suốt đời sống của nó, chỉ muốn làm một người bạn, một thành viên trung thành trong gia đình của con người. Gia đình của chủ giàu sang hay nghèo khó không hề tạo ra khác biệt gì với con chó. Chó có thể nhịn đói, nhịn khát nếu chủ của nó không đủ điều kiện cho nó sung túc hơn, nhưng nó sẵn sàng hy sinh thân xác của mình để bảo vệ cho sinh mạng và tài sản của chủ mà không một chút đắn đo, tính toán thiệt hơn.

Thế mà con người ở những nước như Việt Nam, Tàu Cộng, Hàn Quốc v.v. lại nỡ lòng coi chó như một nguồn cung cấp thịt, cung cấp mồi nhậu cho mấy ông thần lưu linh.

Nhìn những con chó bị trói bó rọ trong những xe lồng, được chở tới mấy lò mổ, với ánh mắt buồn bã vì chúng thông linh, biết được số phận mình sẽ sớm kết thúc trong một sớm một chiều; nếu là người còn chút lương tri, lân mẫn, sẽ cảm thấy nặng trĩu cõi lòng.

Nhưng người ăn thịt chó thì họ lãnh cảm, vô tình đến mức đáng sợ. Tôi coi một clip, quay cảnh một gia chủ thản nhiên bắt con chó mẹ, đập chết tươi rồi dùng lửa xì để thui lông của nó, trong khi cách đó chừng ba, bốn mét, con cún con đôi mắt lạc thần, run rẩy đến tội nghiệp. Sao con người có thể nhẫn tâm đến mức như thế?

Cho tới hôm nay lại có thêm việc địa phương Ninh Bình sản xuất thịt chó đóng hộp. Rồi đây những băng nhóm đi trộm chó sẽ sinh sôi nẩy nở, và những cảnh tàn bạo của cẩu tặc bị dân làng đánh cho thân tàn ma dại sẽ gia tăng gấp bội.

Việt Nam, đất nước của quá nhiều oan khiên! Không biết oán khí của hằng triệu con chó bị giết thịt mỗi năm tại Việt Nam, có góp thêm vào lời nguyền cho đất nước này đi vào chỗ tàn mạt hay không, mà sao gần một thế kỷ qua, đất nước này không thấy nụ cười, chỉ thấy huyết lệ chảy tràn ra trong từng thế hệ?

Giữa trời lại xuất hiện một ông Giáo Sư Tiến Sĩ tên Trần Lâm Biền lên tiếng cổ vũ cho việc ĂN THỊT CHÓ. Ông Biền bảo: "Ăn thịt chó thuộc về văn hóa Việt Nam, Đừng a dua theo nước ngoài!"

Theo như ông GS, TS Biền nói thì cá nhân tôi hiểu rằng cái gì truyền từ đời này sang đời khác thì sẽ trở thành NÉT VĂN HÓA.

Tôi trực nhớ tới một tác phẩm hiện thực thời phong kiến nổi tiếng của NAM CAO, cuốn Chí Phèo. Hình ảnh thằng ba trợn Chí Phèo tay cầm nậm rượu, tay cầm đùi chó, vừa nốc rượu vừa nhai thịt, miệng thì lảm nhảm chửi Bá Kiến của Làng Vũ Đại .

Chí Phèo khoái thịt chó, ông Giáo Sư Tiến Sĩ Trần Lâm Biền cũng khoái thịt chó, ai mà biết nhà văn Nam Cao hư cấu nên nhân vật Chí Phèo hay là ông đi thực tế ở làng Vũ Đại và xây dựng nhân vật Chí Phèo từ một anh chàng có thật.

Trong trường hợp đó, tôi đoan chắc thằng ba trợn Chí Phèo này có tên thật là Trần Lâm Phèo. Trần Lâm Phèo nhậu rượu với thịt chó đã rồi, đi xiên xẹo ở bờ sông, tấp vô đâu đó, qua đêm với con mẹ Thị Nở, hứng quá sinh ra ông Tiến Sĩ Giáo Sư TrầN Lâm Biền.

Ông tiến sĩ này mang giòng máu của ba trợn Trần Lâm Phèo, nên cũng khoái thịt chó và coi việc ăn thịt chó là nét văn hóa dân tộc. Ôi trời ạ !

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 216

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 217

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 218

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 219

CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2025