NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY NHỮNG QUẰN QUẠI

NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY NHỮNG QUẰN QUẠI
LTS: Dân SàiGòn lại tiếp tục quằn quại giữa đại dịch cúm Tàu dưới thời "dịch Cộng". Sau đây là 2 bài viết ngắn trích từ FB Phạm Minh Vũ. Trân trọng cám ơn tác giả.
‘’Một vụ trộm khủng khiếp’’


‘’Một vụ trộm khủng khiếp’’ là một bài viết mà tôi được được đọc sáng nay, tác giả kể về câu chuyện có lẽ là một cậu sinh viên đột nhập vào xưởng đá mỹ nghệ của anh hàng xóm nơi mình ở để ăn trộm tối hôm qua.
Tên trộm này không lục tìm tiền, bạc hay máy móc, thứ cậu ta tìm trong xưởng là một ít áo quần và đôi giày bỏ trong thùng caton nhỏ.
Tên trộm này hay là sau khi bỏ ít áo quần áo và đôi giày bỏ vào thùng, y xuống bếp pha hẳn gói mì tôm để ăn, cậu vừa ăn xong, tới lượt đem chảo bắc lên bếp và lấy quả trứng đập vào chảo, định mở nồi cơm để chiên thì bị công nhân đến gác xưởng phát hiện nên trốn một xó. Sau đó bị bắt và tra hỏi thì cậu ta khai do đói quá, nên trộm mì xong cậu ta ăn, phần cơm tính chiên là đem về để cho bạn cùng phòng bị ốm và cũng đói mấy hôm không có gì ăn. May cho cậu sinh viên này không bị báo công an, chủ xưởng và công nhân tốt tính nên tha cho về. Câu chuyện được đưa lên, cái tôi thấy là tất cả đều không lên án tên trộm, mà còn mong tìm danh tánh để tới cho cậu ta đồ ăn.
Mặc dầu ở một xã hội pháp quyền, tôi không cho phép ai đứng trên luật pháp, nhưng trong trường hợp này tên trộm đều được cả cộng đồng thông cảm chứ không hề có ý ghét bỏ. Như thế, cũng có một sự nhân bản trong sâu thẳm con người với con người Việt Nam (ở đây là người DÂN).
Có lẽ cậu ta không phải là một người đói trong dịch giã thế này. Hình ảnh này là cảnh ghi lại nhóm thiện nguyện tới hỗ trợ cho bà con trong khu phong tỏa, một người Phụ nữ đã chắp tay như tỏ lòng biết ơn và cảm ơn sâu sắc đến sự giúp đỡ của họ, vì nếu không có mạnh thường quân thì có khi những người trong khu này không biết sống sao, cho dù có muốn đi ăn trộm như cậu sinh viên kia chắc cũng khó- Trong hoạn nạn này, chỉ có Dân với Dân giúp nhau, không có bóng dáng các hội đoàn cánh tay của đảng như MTTQ, Phụ nữ, thanh niên, nhà văn nhà báo gì sất- Thế mà hàng năm hàng ngàn tỷ rót về cho mỗi tổ chức thế mới đau.
---------
Cũng lúc đó, trưa nay tôi xem một clip ở Quận 4, một khu phố Đoàn Văn Bơ bà con đã bị nhốt 31 ngày mặc dù khu này không có ai nhiễm, họ ra chốt chặn để yêu cầu các cơ quan trách nhiệm mau tháo chốt, vì khu của họ đang ở không có dịch, họ muốn không thấy nó vì chính hàng rào đã gây tâm lý cho người Dân nơi đây không được ổn định. Họ bắn những câu từ vào phía công an, phó chủ tịch phường những lời rất đanh thép rằng hãy mau dỡ bỏ hàng rào, một phụ nữ lớn tuổi đã nói cho họ không đi đâu, nhưng chính hàng rào đã làm cho tâm lý thêm nặng nề, tháo ra họ sẽ ở nhà nhưng tâm lý sẽ ổn định hơn mà có sức chống dịch. Người phụ nữ này lại chốt một câu như gáo nước lạnh của những ai còn có lương tri, họ nói: đã từ khi khu phố này bị phong tỏa, họ không thèm xin nhà nước một đồng, nhà nước cũng chẳng hỗ trợ gì, họ tự xin 200 triệu giúp nhau vì vậy yêu cầu gỡ hàng rào’’, cả khu phố ra vỗ tay reo hò vì người phụ nữ nói quá hay.
-------------
Những ngày qua, ngoài chính sách ‘’bỏ lơ’’ của Chính phủ ban ra, thì cách chống dịch cực đoan mấy tháng nay đã không có hiệu quả. Rõ ràng như ta thấy, con số ca nhiễm ngày một tăng lên và số tử vong ngày một thêm nhiều.
Chính phủ chặn đường người dân không một ai ra, nhưng dịch bệnh lây lan chính nơi khu cách ly F1, chính việc xử lý sai về mặt y khoa đã dẫn tới dịch bệnh thêm nghiêm trọng. Mà chặn đường mà hỗ trợ kèm theo thì còn đỡ, đây cấm Dân ra đường, mà hỗ trợ các gói tung ra đều bắt Dân lên tivi nhận.
Số người dân từng đoàn kéo về Tây Nguyên hay ra Trung cũng là do họ không trụ nổi, thay vì chính phủ hỗ trợ họ tiền để sống thì Chính phủ xúi họ về quê, họ sản xuất đóng thuế thì không thiêu một đồng, lúc dịch bệnh thì đuổi họ về để giảm ghánh nặng, một sự vắt chanh bỏ vỏ thật oái ăm của CP đối với Dân nghèo.
------
Không có một sách lược chống dịch rõ ràng nào, chính sách ban ra mà sáng đúng chiều sai mai lại xin lỗi. Vì không rõ ràng nên các phe nhóm lợi ích chúng tha hồ xà xẻo.
Lợi dụng dịch bệnh, các doanh nghiệp bán lẽ như BHX đã cấu kết với chính quyền để chặt chém giá cắt cổ, làm cho Nhân dân thêm điêu đứng. Những ngày qua sự bất mãn trong nhân dân lên tới tột đỉnh buộc họ ra quyết định tẩy chay chuỗi cửa hàng BHX do nhóm lợi ích là quan chức đứng đằng sau.
Chưa hết, tưởng họ chống dịch ra sao, ai dè thứ trưởng Y tế Nguyễn Trường Sơn lợi dụng Nhân dân kiệt quệ vì dịch, y cấu kết với một doanh nghiệp sản xuất dược phâm chức năng Đông Y Sao Thái Dương, trong đó có Xuyên Tâm Liên, một hộp thuốc hơn 100k bình thường, sau khi lobby Thứ trưởng Sơn ra văn bản cho phép bán mấy thứ đó, định giá có loại bán giá hơn 1 triệu đồng. Một cú áp phe quá lưu manh mất dạy và tận cùng của sự khốn nạn, mượn danh quan chức để làm ăn vô đạo đức. Và chính Y đã thu hồi lại văn bản đó.
Chống dịch họ không chống, Quốc hội họ lại họp bàn với nhau ở nghị trường là làm sao thu học phí đại học cao hơn, làm sao tận thu cái này, tăng thuế cái kia lên… cho đúng quy trình. Mà không một kế sách An Dân nào giữa lúc dịch căng thẳng thế này.
Không ai thấy kế sách nào đưa ra để chống dịch hiệu quả, chỉ thấy giữa một bên Nhân dân kêu gào vì đói khổ, vì quá tải y tế, vì nhiều doah nghiệp phá sản, vì nhiều nông dân đổ bỏ những thứ họ nuôi trồng ra… và khổ toàn diện.
Với một bên quan chức chỉ đăng đàn xàm ngôn, và lợi dụng dịch bệnh để vơ vét, xà xẻo, hút máu Nhân dân đã gần cạn vơi.
Nhìn Lào, Cam và Thái Lan mấy nước giáp biên với Việt Nam, mặc dù đất nước nghèo tài nguyên nhưng chí ít chính phủ họ đưa ra một số giải pháp chống dịch rất khả thi và yên dân bằng những hỗ trợ thiết thực. Còn ở đất nước thiên đường tượng đài và ngạo nghễ, quan chức chỉ biết hút máu Dân ngay cả khi dịch bệnh, mới thấy đất nước ta bất hạnh đến nhường nào!
Nhìn đi nhìn lại, ta phải thốt lên rằng: “Chưa bao giờ đất nước ta có cơ đồ như hôm nay”

FB Phạm Minh Vũ

--------------------


NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY NHỮNG QUẰN QUẠI



Nạn đói khốc liệt đã đến và có thật ngay tại thành phố HCM, chứ không chỉ là những hình ảnh ở đất Châu Phi xa xôi nào đó.
Tôi đã thấy cảnh người Dân tranh giành nhau khi hàng tiếp tế do các tổ chức cộng đoàn Tôn giáo hỗ trợ vừa đổ xuống.
Tôi đã thấy những người nghèo đổ ra đường ngồi ăn xin. Họ là những người thường ngày sống nhờ bán đôi ba tờ vé số, đào bới trong thùng rác tìm kiếm ve chai còn xót lại. Họ chỉ có thể mưu sinh theo từng ngày.
Tôi đã thấy từng nhóm người thất thểu đi bộ từ TP/HCM về quê mãi tận miền Trung. Con đường dài hàng ngàn cây số không lương thực, không cả nước uống. Họ không còn lối nào thoát và đành chấp nhận: đi tới đâu xin tới đó.
Tôi đã nghe tiếng trẻ em khóc khan giọng giữa đêm trường trong nhiều khu phố bị cách ly. Chúng khát sữa, khát cháo, khát cả hơi ấm của mẹ trong những vụ gia đình bị đưa đi cách ly. Những người hàng xóm tốt bụng nhận giữ các cháu nhưng không biết kiếm đâu ra sữa thay cho sữa mẹ.
Tôi nhìn đâu cũng thấy những quằn quại !
Tôi cũng hiểu khắp thế giới, đặc biệt ở các nước trong vùng quanh ta, đều đang hoặc vừa trải qua những ngày tháng đen tối này. Tuy chính phủ của họ có các chương trình trợ giúp dân chúng và chữa trị khá hơn ta rất nhiều, nhưng cảnh khổ chắc cũng vẫn tràn lan. Người dân tại các nước đó đã làm gì để giúp nhau đi qua cơn đại dịch?
Dân Malaysia có một cách rất hay. Để các gia đình thiếu thốn đỡ mắc cỡ và để các gia đình muốn san sẻ có thể đưa đến đúng chỗ, mọi người theo 1 qui ước chung. Đó là gia đình nào hết lương thực thì giương 1 cây cờ trắng hoặc gắn miếng vải trắng trước cửa nhà mình. Ai muốn san sẻ thì cứ đưa thực phẩm đến để trước cửa giờ nào cũng được. Người cho và người được cho không cần gặp nhau để tránh lây lan.
Tình hình nghiêm trọng tại nước ta đã đủ để áp dụng phương cách này. Nhà nào, đặc biệt trong các khu bị phong tỏa, hết lương thực, hãy treo 1 mảnh vải trắng lớn trước cửa để xóm giềng và các đoàn cứu trợ biết mà giúp đỡ. Quan trọng là chúng ta phải đồng ý về cùng một màu thì phương cách này mới hữu hiệu. Vải trắng là thứ dễ tìm, nhà nào cũng có. Chỉ cần 1 mảnh áo trắng cũ là đủ.
Xin nhớ đừng dùng cờ đỏ hay vải đỏ vì vừa làm rối ý nghĩa (nhà này đang cần giúp hay đang mừng lễ ?) vừa có thể bị gán tội "bêu rếu đảng và nhà nước".
Đặc biệt những gia đình có trẻ em sơ sinh đang cần sữa nghiêm trọng, hãy treo ngay 1 mảnh vải xanh lớn trước nhà. Đây cũng là loại màu dễ kiếm trong mớ quần áo, chăn mền cũ. Xin các mạnh thường quân, các đoàn cứu trợ đặc biệt quan tâm đến màu xanh.
Chúng ta thật sự chỉ còn có thể trông cậy vào nhau để sống còn trong trận cuồng phong Covid này. KHÔNG CÒN AI KHÁC!
Xin hãy bắt đầu ngay bằng cố gắng xoa dịu nỗi quằn quại gần bạn nhất.

FB Phạm Minh Vũ





Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 180