Bài phát biểu của Tổng thống Biden khiến nước Mỹ xấu hổ
Bài phát biểu của Tổng thống Biden khiến nước Mỹ xấu hổ
Giờ đây, với bài phân tích bỏng rát mặt này, người ta đặt câu hỏi – làm thế nào Joe Biden có thể hồi phục được?
DAILY MAIL by ANDREW NEIL FOR THE DAILY MAIL – 18 August 2021
Ba Sàm lược dịch
Đó là bài phát biểu đáng khinh bỉ nhất của một tổng thống Hoa Kỳ trong thời hiện đại – một bài phát biểu khiến nước Mỹ xấu hổ và để lại danh tiếng bẩn thỉu trên toàn cầu cho quốc gia này.
Và với việc, cho đến tháng Giêng vừa qua, Nhà Trắng đã bị chiếm giữ bốn năm bởi một Donald J. Trump chắc chắn, thì không thể có lời chỉ trích tai hại nào hơn đối với Tổng thống Joe Biden.
Phần lớn bài diễn thuyết của ông ta trước nước Mỹ vào hôm thứ Hai vừa qua là sự độc tài chuyên chế (orwellian *). Trong cuốn tiểu thuyết kinh điển của mình năm 1984, lấy bối cảnh là một nền độc tài phản địa đàng (dystopia), tác gia George Orwell (*) đã tạo ra một Bộ Hòa bình nhưng lại phát động chiến tranh, một Bộ Sự thật lại bán những lời nói dối, một Bộ Tình yêu lại tra tấn những người bất đồng chính kiến và một Bộ Sung túc lại giám sát nạn đói.
Biden phù hợp với tất cả những điều đó, và hơn thế nữa với suy nghĩ kép đầy thách thức của chính mình, liên quan đến việc xuyên tạc, viết lại lịch sử, và những điều vô nghĩa và sai sự thật mà ngay cả Trump cũng phải đấu tranh để có thể đối đầu.
Sự đầu hàng hèn hạ của ông ta trước Taliban đã được ngụy trang như một thực tế chính trị và lẽ thường tình. Cuộc tháo chạy nháo nhào của ông từ thủ đô Kabul, vẫn đang tiếp diễn, được mô tả là sự khôn ngoan về địa chính trị và sự tái tập trung các ưu tiên của Hoa Kỳ.
Mọi sai lầm hay những sự cố, với ông, đều là lỗi của những người khác, từ Trump cho đến quân đội Afghanistan.
Nhưng đừng nhầm: người chịu trách nhiệm chính về những cảnh tượng kinh hoàng hiện đang chiếu trên màn hình TV của chúng ta chính là người đàn ông đang ngồi trong Phòng Bầu dục.
Tan rã hoàn toàn
Sự sụp đổ của Kabul và sự trở lại của Taliban nắm quyền ở Afghanistan là thảm họa trong chính sách đối ngoại nhục nhã nhất đối với Mỹ kể từ khi Thế chiến thứ Hai kết thúc.
Nó kết hợp sự vụng về của cuộc xâm lược Vịnh Con Lợn (Cuba) vào năm 1961, khi nỗ lực của Tổng thống Kennedy nhằm lật đổ Fidel Castro với một lực lượng xâm lược của quân nổi dậy Cuba do CIA hậu thuẫn, đã kết thúc trong một trò hề và sự bối rối trên toàn cầu; với đòn giáng nặng nề vào uy tín của Hoa Kỳ trên toàn thế giới sau sự sụp đổ của Sài Gòn năm 1975, khiến nước Mỹ phải mất một thế hệ mới phục hồi được.
Có lẽ nước Mỹ sẽ phải mất một thế hệ khác nữa để phục hồi sau cuộc khủng hoảng ở Kabul.
Không rõ liệu nhiệm kỳ tổng thống của Biden có bao giờ phục hồi hay không, đặc biệt là vì có khả năng điều tồi tệ nhất ở Afghanistan vẫn chưa đến.
Cho đến lúc này, các thi thể rơi từ một chiếc phi cơ vận tải quân sự của Hoa Kỳ, và một thi thể khác được tìm thấy nằm trong gầm của nó, là những hình ảnh định rõ về nhiệm kỳ tổng thống của Biden. Nhưng ai mà biết được sẽ còn những hành động tàn bạo nào khác nữa đang chờ đợi trong thời gian tới?
Có lẽ phần nghiêm trọng nhất trong bài phát biểu của Biden là cách ông định hình sự lựa chọn cho mình: hoặc Mỹ phớt lờ và bỏ chạy (tất nhiên, ông không sử dụng những từ này nhưng đó là những gì đang xảy ra); hoặc phải có thêm một đợt tăng cường quân sự khổng lồ khác của Mỹ, có thể chứng kiến Mỹ ở Afghanistan trong 20 năm nữa.
Biden nói theo cách đó bởi vì ông biết rằng các cử tri Hoa Kỳ không muốn tham gia thêm, dính dự sâu hơn nữa vào cuộc chiến.
“Bạn sẽ gửi cho tôi bao nhiêu thế hệ con gái và con trai nữa để chiến đấu với cuộc nội chiến ở Afghanistan, khi mà quân đội Afghanistan thì lại không?“, ông hỏi, khi biết rõ rằng câu trả lời sẽ là một tiếng kêu vang dội: “Không!“
Thế nhưng lối lựa chọn, chỉ có một trong hai, theo kiểu được ăn cả ngã về không, của ông ta cũng lại là trò lừa dối như chính nó từng bị nhạo báng.
Có một cách thứ ba – chủ yếu là sự tiếp tục của một hiện trạng nâng cao hơn.
Hiện tại, một số lượng nhỏ quân đội Hoa Kỳ – khoảng 2.500 người – và các đồng minh của họ đã làm việc với quân đội Afghanistan để ngăn chặn Taliban, với một số thành công. Người Afghanistan đã thực hiện hầu hết các cuộc giao tranh và không có thương vong nào của Hoa Kỳ trên chiến trường trong 18 tháng qua. Đúng vậy, không có một túi thi thể người Mỹ nào rời khỏi Afghanistan kể từ tháng 2 năm 2020.
Nhóm Nghiên cứu Afghanistan lưỡng đảng của Mỹ, do Quốc hội thành lập, đã khuyến nghị từ 6 tháng trước rằng vị trí của Mỹ có thể được duy trì với một lực lượng quân sự khoảng 4.500 người, có thể được bổ sung bởi vài nghìn đồng minh NATO, mục đích chính không phải để chiến đấu mà là cung cấp cho quân đội Afghanistan sự lãnh đạo, nghị lực, thông tin tình báo và sức mạnh không quân để đối đầu với Taliban.
Một cái gì đó giống như vậy đã hoạt động và các đề xuất của nhóm nghiên cứu sẽ làm cho nó hiệu quả hơn nữa. Nhóm này dự đoán rằng, nếu không có cách tiếp cận này, đất nước sẽ sớm rơi vào tay Taliban, kéo theo sự trở lại của Al-Qaeda.
Đó là một báo cáo mang tính dự báo, chỉ đề xuất một mức phí tổn bổ sung nhỏ để tình trạng an ninh tiếp tục được đảm bảo.
Tuy nhiên, chống lại lời khuyên của các quan chức cao cấp trong quân đội và tình báo của mình, Biden đã chọn cách từ chối nó, có lẽ bởi vì ông ta đã để mắt đến cuộc bầu cử giữa kỳ vào năm tới và mong muốn tuyên bố rằng mình đã đưa sự dính dự về quân sự ở Afghanistan đi đến kết thúc.
Vì vậy mà Biden đã cho phép hoạt động chính trị mang tính đảng phái lấn át an ninh quốc gia và mạng sống con người? Ông tuyên bố Mỹ không thể chiếm Afghanistan mãi mãi. Nhưng Mỹ đâu có chiếm Afghanistan. Nó chỉ có một sự hiện diện quân sự nhỏ nhưng quan trọng ở đó. Nó không chiếm đóng Afghanistan nhiều hơn ở Hàn Quốc, Nhật Bản hoặc Ý hoặc Tây Ban Nha, những quốc gia mà nó cũng có sự hiện diện quân sự quan trọng.
Thay vì tiếp tục với một vai trò hạn chế nhưng quan trọng (của Mỹ), Biden đã chọn đổ lỗi (thất bại) cho các đồng minh Afghanistan trước đây của mình. Đúng vậy, các lực lượng Afghanistan đã sụp đổ trước Taliban; nhưng đó là vì các nhà lãnh đạo chính trị của họ đã bảo họ không nên chiến đấu để ‘tránh tắm máu’, và vì họ cảm thấy bị Hoa Kỳ và lực lượng không quân thiết yếu của Mỹ bỏ rơi.
Các chính trị gia nên cẩn thận để không bôi nhọ những người trong quân ngũ một khi đó là cả cuộc sống của họ. Khi lực lượng Hoa Kỳ rút lui, quân đội Afghanistan đã gánh chịu hậu quả nặng nề của hành động này, khiến 45.000 người thiệt mạng trong những năm gần đây (66.000 người kể từ năm 2001).
Tổng thống Biden thật không phù hợp khi đòi hỏi một quân đội nước ngoài, lực lượng đã gánh chịu số lượng tử vong đến như vậy, phải bảo vệ đất nước của họ trong khi thực hiện chính sách của Hoa Kỳ. Thế nhưng trong bài phát biểu của mình, luôn cho thấy ông ấy được chuẩn bị để phủi tay trước bất kỳ trách nhiệm nào.
Thật là thảm hại khi đổ lỗi cho Trump, ngụ ý rằng ông đã bị mắc kẹt bởi các cuộc đàm phán của người tiền nhiệm với Taliban.
Những điều dối trá
Đúng, thỏa thuận của Trump với Taliban là một văn bản tồi tệ – đặc biệt trong đó có một đoạn cho phép thả 5.000 kẻ khủng bố và đủ các loại những kẻ xấu xa. Nhưng các phần khác của thỏa thuận là điều kiện đòi hỏi hành động đúng mực của Taliban và họ đã bắt đầu phá vỡ các điều kiện trong đó.
Ý tưởng rằng Biden bị trói tay trói chân là vô nghĩa. Ông ta đã thất bại với vô số chính sách khác của Trump, vậy tại sao không phải là chính sách này?
Sự thật là Biden nồng nhiệt chấp nhận ‘thỏa thuận hòa bình’ của Trump. Phó tổng thống Kamala Harris cũng vậy, khi bà là người đã ca ngợi ‘lòng dũng cảm’ của Biden vì đã gắn bó với nó và thậm chí còn cố gắng đòi một phần công lao cho điều đó.
Đó là những lời nói sai sự thật trắng trợn, và như thế nó càng làm cho bài phát biểu trở thành một nỗi ô nhục đặc biệt, và tờ văn bản đó của ông ta bị trừng phạt nghiêm khắc cùng với chúng.
Ông tuyên bố Mỹ chỉ ở Afghanistan với nhiệm vụ chống khủng bố, không phải để xây dựng quốc gia, ngụ ý rằng ông không có thời gian cho việc đó. Tuy nhiên, vào năm 2001, khi sự can thiệp của Hoa Kỳ đang diễn ra, ông đã tấn công sự phản kháng của Đảng Cộng hòa đối với việc xây dựng quốc gia đó, và ông mong muốn một “chính phủ tương đối ổn định ở Afghanistan. . . đại diện cho dân tộc đã tạo dựng nên đất nước, và cung cấp nền tảng cho việc tái thiết đất nước đó trong tương lai “. Nói cách khác, thì đó là xây dựng quốc gia.
Hai năm sau, ông nói: “Sự thay thế cho việc xây dựng quốc gia là sự hỗn loạn, một sự hỗn loạn tạo ra những lãnh chúa khát máu, những kẻ buôn ma túy và những kẻ khủng bố.“
Thực tế là, chiến lược chống khủng bố của Hoa Kỳ và các đồng minh đã thành công. Afghanistan đã không còn là căn cứ của chủ nghĩa khủng bố quốc tế trong 20 năm qua. Và, trong quá trình này, đã đạt được một số thành quả xây dựng xã hội dân sự rất quý giá. Năm 2001, trước khi Taliban sụp đổ và Al-Qaeda bỏ chạy, ở Afghanistan chỉ có 1 triệu học sinh, nhưng đều là học sinh nam. Ngày nay, có 9,5 triệu học sinh – và đến 40% là nữ.
Tất nhiên, tất cả những điều đó sẽ gặp nguy hiểm khi Taliban đưa phụ nữ trở lại tình trạng của thời trung cổ, hoặc tệ hơn, bất chấp những lời hứa của các nhà lãnh đạo trong những ngày gần đây.
Biden không có gì để nói về điều này trong bài phát biểu của mình. Có lẽ ông ấy không quan tâm. Năm 2010, ông nói với Richard Holbrooke, đại diện đặc biệt của Tổng thống Obama tại Afghanistan, rằng Hoa Kỳ phải ra đi, bất kể hậu quả thế nào đối với phụ nữ.
Holbrooke ghi lại trong nhật ký của mình rằng, khi đối mặt với các nghĩa vụ của Mỹ đối với những người Afghanistan bình thường, Biden trả lời: “Đ.m. nó. Chúng ta không phải lo lắng về điều đó. Chúng ta đã từng làm điều đó ở Việt Nam. Nixon và Kissinger đã bỏ qua nó.”
Vì vậy, có lẽ chúng ta không nên ngạc nhiên về sự thiếu trung thực lạnh như băng của Biden vào hôm thứ Hai vừa qua. Hoặc bởi chủ nghĩa địa phương hẹp hòi trần trụi của Hoa Kỳ.
Trump đã bị chỉ trích có lý vì câu thần chú ‘Nước Mỹ trên hết’, một mệnh đề đơn giản cho một siêu cường với những lợi ích và trách nhiệm toàn cầu phức tạp. Nhưng Biden đã dành cho chúng ta bài phát biểu về Nước Mỹ trên hết vào hôm thứ Hai – không một lời cảm ơn dành cho các đồng minh của Mỹ, đặc biệt là Anh, những người đã sát cánh cùng Mỹ ở Afghanistan trong hai thập kỷ, bằng rất nhiều máu.
Đã có hơn 450 người Anh thiệt mạng, và nhiều người đàn ông cùng phụ nữ khác tham gia phục vụ đã bị thương làm thay đổi cuộc đời. Nhưng chúng ta có nên thực sự ngạc nhiên không? (Tác giả và báo DAILY MAIL này là của Anh quốc – ND)
Các đồng minh, bao gồm cả Anh, không có được tiếng nói về nội dung hoặc thời gian rút quân của Hoa Kỳ. Thật vậy, họ thậm chí còn không được hỏi ý kiến. Nó đã được trình bày cho họ như với một người đồng phạm lỗi lầm. Rất nhiều cho lời hứa của Biden, thể hiện sự tương phản bản thân mình với Trump, rằng sẽ đối xử với các đồng minh một cách tôn trọng. Chúng ta nên nhớ điều này lần tới khi Mỹ cần sự giúp đỡ của chúng ta trong một cuộc phiêu lưu ra nước ngoài.
Bảy năm trước, cựu Bộ trưởng Quốc phòng của Tổng thống Obama, Robert Gates, đã viết trong hồi ký của mình rằng Biden “đã sai lầm trong hầu hết các chính sách đối ngoại và vấn đề an ninh quốc gia trong 4 thập kỷ qua“. Sau cuộc khủng hoảng ở Kabul này, chúng ta có thể thay đổi điều đó thành 5 thập kỷ.
Nhưng chúng ta không thể thoải mái hơn từ câu chuyện đó. Khi Taliban đưa Afghanistan trở lại tình trạng man rợ và chào đón các đồng đội khủng bố cũ trở lại nơi trú ẩn an toàn trước năm 2001, thế giới đột nhiên nguy hiểm hơn rất nhiều so với cách đây một tháng. Một dòng thác lũ người tị nạn sẽ sớm hướng đến con đường của chúng ta, một lợi ích cho những người theo chủ nghĩa dân túy Cánh hữu. Từ sự an toàn và an ninh của Hindu Kush (những dãy núi giữa Pakistan và Afghanistan), sẽ có các âm mưu cho các cuộc tấn công được lên kế hoạch chống lại chúng ta.
Chào mừng đến với Di sản Biden, cơn ác mộng độc tài chuyên chế (orwellian) mới của chúng ta.
<0><0><0>
(*) George Orwell: tác giả cuốn sách nổi tiếng “Animal Farm” (Trại súc vật), đã được xuất bản tại VN với tựa đề “Chuyện ở nông trại” rồi bị cấm không chính thức và bị thu giữ. Truyện được chuyển thể thành phim hoạt hình, có trên YouTube, bản HD rất đẹp, phụ đề tiếng Việt.
Tính từ orwellian trong bài cũng là từ tên của tác giả này.
Nguồn: BA SÀM
Nhận xét
Đăng nhận xét