Con số
Con số
Nhưng phải nói cứ mỗi chiều tối suốt 3 tháng nay, rất choáng khi đọc những con số chính quyền thống kê, được công bố trên báo chí tivi. Chẳng hạn hôm qua 30.8: Cả nước 14.219 ca nhiễm mới, trong đó Sài Gòn 5.889 ca, Bình Dương 6.050 ca; số ca tử vong trong ngày là 315 (nguồn: Báo VnExpress).
Tôi cũng không thoát khỏi tâm trạng đó. Hộ gia đình đối diện nhà tôi chỉ trong một tuần vừa rồi đã hai người chết do COVID. Cả khu vực tình làng nghĩa xóm nhưng không ai dám lại gần, dù chỉ muốn đi vụt qua nói liến thoắng với con cái họ một lời chia buồn. Nhà tôi cửa đóng then cài im ỉm cả chục ngày rồi, rác cũng không dám đem ra, nhỡ mình hé mở thì cô vít nó vụt lẻn vào. Lương thực thực phẩm đang cạn dần, có tiền cũng không mua được, vợ chồng con cái chỉ biết động viên nhau đội vùng đỏ cố lên, cố lên.
Hai container chứa thi thể bệnh nhân COVID-19 tại Bệnh viện Dã chiến số 16 đặt ở phường Phú Thuận, quận 7, Sài Gòn. (Ảnh của Tỉnh dòng Chúa cứu thế Việt Nam) |
Hôm chủ nhật 29.8, do có tên trong danh sách tiêm vắc xin nên tôi đành liều mở cửa sau đi. Từ nhà tới nơi tiêm khoảng 4 cây số, cả thành phố vắng ngắt như thành phố chết. Chút sinh khí còn lại chỉ là những chốt chặn kiểm tra. Bốn cây số, 5 chốt gác chặn, tôi chỉ mỗi câu trả lời “đi tiêm vắc xin”, chỗ thì vẫy tay ái ngại cho qua, chỗ máy móc bắt táp xe vào lề, tắt máy, mở cốp lấy tờ giấy xác nhận tiêm chủng ra trình.
Kinh nhất là khi ấy chiều muộn, hơn 6 giờ, tranh tối tranh sáng, giờ của hồn ma, trên tuyến quốc lộ 50 những chiếc xe hòm (xe tang chở quan tài chạy như tên bắn) để về nghĩa trang Đa Phước, nơi có lò thiêu xác. Tôi nói với ông anh họ cùng đi tiêm, anh nhìn kìa. Ông tái mặt. Trên mỗi tang xa không phải chỉ chở một hòm mà ít nhất 4 hòm, quan tài gỗ tạp, đóng chỉ ôm vừa khít một cái xác. Ôi trời, chỉ một đoạn đường, có một lúc, mà đã thế này. Thế sự sao mà thê thảm.
Nhà cai trị loay hoay chống dịch, trảm tướng thay quân, đổi kiểu này kiểu khác nhưng suốt mấy tháng dịch vẫn càng nặng thêm. Họ vất vả, tôi biết. Chiếc áo ướt đẫm mồ hôi của ông thủ tướng chỉ gợi tình cảm chứ không nói gì về trí tuệ. Điều nguy hiểm là kế sau những biện pháp chống dịch lúng túng ấy là cuộc sống như bị khủng bố, thít chặt lại, dân chúng ngày càng bế tắc, kiệt quệ, không lối thoát. Số phận tính mạng con người dân chúng đang rất mong manh. Không chỉ chết do dịch mà còn cả những thứ khác, như suy kiệt, đói, cô độc, bệnh tật không ai chăm sóc…
“Những người xấu số đã ra đi không có người thân bên cạnh” |
Nhốt dân mãi trong pháo đài, bắt dân làm chiến sĩ chống dịch, dịch chưa chống được thì đã chết đói. Tôi bảo thật.
Hồi tháng 6 khi dịch bùng phát, tôi lo lắng trước những kiểu chống dịch cực đoan của chính quyền, từng mạo muội đoán rằng cứ kiểu này thì sẽ tới lúc không chỉ đếm số ca mắc mà chuyển thành quan tâm đếm số ca tử vong, số người chết. Nhiều người xúm vào mắng tôi, phỉ phui cái miệng, ác khẩu, khiến tôi cũng chợn.
Ai mắng thì tôi đành chịu. Người dưới vực nhìn lên thường rất ít ánh sáng. Sài Gòn ngày gần cuối tháng cô hồn.
Nhận xét
Đăng nhận xét