Thơ từ Việt nam
Thơ từ Việt nam
Mời đọc bài thơ của ông Thái bá Tân nhân sự việc ký giả Nguyễn đắc Kiên bị đuổi việc vì phê phán tổng bí thư đảng Nguyễn phú Trọng .
Tôi không biết ông Thiệu,
Yêu mến lại càng không,
Nhưng buộc phải thừa nhận
Một thực tế đau lòng,
Rằng ông ấy nói đúng,
Thời còn ở Miền Nam:
“Đừng nghe cộng sản nói.
Hãy xem cộng sản làm!”
Tôi sống ở Miền Bắc
Sáu mươi lăm năm nay,
Và buộc phải thừa nhận
Một thực tế thế này:
Rằng ta, đảng, chính phủ,
Thường hay nói một đàng
Mà lại làm một nẻo.
Nhiều khi không đàng hoàng.
Đảng, chính phủ luôn nói,
Mà nói hay, nói nhiều,
Rằng sẵn sàng chấp nhận
Những ý kiến trái chiều.
Vậy mà một nhà báo,
Nói ý kiến của mình,
Nói đàng hoàng, chững chạc,
Có lý và có tình,
Liền bị buộc thôi việc.
Ai cũng hiểu vì sao.
Không khéo lại tù tội.
Như thế là thế nào?
Như thế là các vị
Mặc nhiên thừa nhận mình
Không làm như đã nói,
Gây bức xúc dân tình.
Là một người yêu nước
Là công dân Việt Nam,
Tôi mong đảng đã nói,
Là nhất thiết phải làm.
Vì đó là danh dự,
Niềm tin và tương lai.
Hãy chứng minh ông Thiệu
Nói như thế là sai.
Tôi không biết ông Trọng,
Yêu mến lại càng không,
Nhưng là chỗ người lớn,
Tôi thành thật khuyên ông
Rút cái giấy sa thải
Một nhà báo công minh.
Phần ông, nếu phục thiện,
Cũng nên xem lại mình.
Tôi nhận hưu nhà nước
Cũng đã mấy năm nay.
Hy vọng còn được nhận
Sau bài thơ ngắn này.
Đảng lãnh đạo sáng suốt,
Lịch sử thì vẻ vang,
Dân anh hùng, vĩ đại,
Biển bạc và rừng vàng.
Thế mà ta, thật tội,
Chẳng dám mơ cao xa
Thành bác Mỹ, bác Nhật
Bác EU, bác Nga.
Cái dân ta mơ ước,
Ngẫm mà thấy đau lòng,
Mơ được như Miến Điện,
Mà rồi cũng chẳng xong.
Tội mấy bác lãnh đạo,
Nói gì cũng toàn sai,
Bị dân tình la ó,
Nhiều lúc đến khôi hài.
Là vì danh không chính,
Ngôn không thuận được đâu.
Cố mấy cũng không đúng,
Khi đã sai từ đầu
=========================================
Bài thơ đã làm bao người đọc xót xa cho VN !! Từ ngày Bác vô đây Lúc mà các bác chưa có vô đây Cháu chưa có mặt trên đất nước này Má cháu còn đi đến trường mỗi sáng Đúng tuổi trăng tròn, đôi má hây hây. Kể từ sau ngày các bác vô đây Ông Ngoại bỗng nhiên bị bắt, tù đày Bà Ngoại nhớ chồng rưng rưng mỗi tối Má cháu ưu sầu đánh mất thơ ngây. Hai năm sau ngày các bác vô đây Một sáng mùa Đông sương trắng giăng đầy Các bác đến nhà, lưng đeo súng đạn Bắt Má đi làm thủy lợi miền Tây. Một tháng đi làm thủy lợi miền Tây Má về ốm o, thân xác hao gầy Má ôm Ngoại khóc, thì thầm kể lể: Cán bộ hiếp con, có lúc cả bầy! Rồi cháu ra đời không Ba, có Má Ngoại vừa nằm xuống nên Má trắng tay Bán buôn tảo tần Má nuôi cháu lớn Dù không biết rằng Ba cháu là ai! Mười tám năm sau ngày bác vô đây Tài sản, cửa nhà không cánh mà bay Má cháu qua đời sau cơn bạo bệnh Còn gì bán nữa? – Ngoài thân cháu đây? Gần hai mươi năm sau ngày bác vô Cháu mười sáu tuổi thân xác héo khô Vậy mà phải bán, lấy tiền mua gạo Tính ra sáng chiều – chỉ khoảng một tô! |
THIS IS THE LITTLE YOUNG GIRL LIVING IN THE V.N. COMMUNIST REGIME Ever Since You* Came (Translated by Anne) Before you guys arrived in here I was not even born yet Mom walked to school each morning Rosy cheeks, a sweet sixteen After you came, suddenly one day Grandpa was persecuted and imprisoned Every night Grandma shed mournful tears Mom felt sullen -- her innocence was lost Two years passed from the day you came On a wintry morning which shrouded in mist Armed with guns, you came knocking at our door And whisked Mom away to a labor camp After one month, Mom returned home Nothing but skin and bones Embracing Grandma, she wept: They raped me, Ma, gang-raped and all! And so I was born, a fatherless child Grandma passed away, leaving Mom penniless Mom scraped a living to support me Dad was all the while anybody & apos;s guess! Eighteen years after you came We went totally broke Mom died of a terminal illness Now then, what's left but my own body to trade? Almost twenty years after you came At sixteen, my body withered -- hardly a dish I toiled from dawn to dusk In return just for a loaf of bread! Nguyễn Thành Bửu |
(*) "You" means Ho Chi Minh. |
Nhận xét
Đăng nhận xét