Biếm họa hay nhất thời đại

 

BIẾM HOẠ HAY NHẤT THỜI ĐẠI

Ông Sở đang đọc nghị quyết thì bị cú tát trời giáng. Cú tát làm ông hoa mắt, chỉ thấy tay mà không thấy người. Ông hỏi: "Ngươi là ai mà tát ta?" Lại không nhìn thấy miệng, chỉ nghe tiếng quát: "Hỗn! Không được hỏi, chỉ được chấp hành, hiểu chửa?"

Ông Sở chẳng hiểu gì. Khi định thần lại thì thấy ông Trường trước mặt, như cái máy, ông Sở vung tay tát một cú tát như trời giáng. Ông Trường ngơ ngác hỏi: "Sao lại tát em?" Ông Sở quát: "Hỗn! Không được hỏi, chỉ được chấp hành, hiểu chửa?"

Ông Trường chẳng hiểu gì. Khi mang cái mặt sưng chà bá về trường thì gặp giáo viên của mình, ai cũng trố mắt nhìn. Như cái máy, ông Trường vung tay tát thẳng cánh vào đám giáo viên. Cả đám giáo viên ngơ ngác hỏi: "Sao lại tát chúng em?" Ông Trường quát: "Hỗn! Không được hỏi, chỉ được chấp hành, hiểu chửa?"

Các giáo viên chẳng hiểu gì, lại mang cái mặt sưng chà bá về lớp. Khi đám học trò trố mắt nhìn cái bản mặt của thầy cô mình thì bị ăn tát liên hồi kỳ trận. Học trò ngơ ngác: "Sao lại tát chúng em?". Và khóc. Giáo viên quát như cái máy: "Hỗn! Không được hỏi, chỉ được chấp hành, hiểu chửa?"

Rốt cuộc chẳng ai rõ chấp hành cái gì. Chỉ chờ đến ngày tổng kết năm học, có ông to về đọc diễn văn tự hào, rằng chúng ta có một nền giáo dục chưa bao giờ đạt thành tích như bây giờ, thì bọn học trò mới hiểu mang máng rằng, cần phải quyết tâm học thuộc bài mới không bị ăn tát. Kết quả, tất cả cùng vung tay hô "quyết tâm! quyết tâm! quyết tâm!" Khi vung tay hô như cái máy, trong đầu đám học trò ấy hiện hình cái bàn tay rất to đã tát từ trên xuống dưới như trời tát mà không hiểu đó là bàn tay của ai...

Chu Mộng Long






Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 177

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 178