Ngọn lửa Nguyễn Chí Thiện

 


NGỌN LỬA NGUYỄN CHÍ THIỆN.

Tác giả: Huỳnh Hậu

Tôi không nhớ năm ấy là năm nào, có lẽ khoảng cuối thập niên 1990. Tôi được mời đến một đêm đọc thơ với sự hiện diện của tác giả Nguyễn Chí Thiện. 

Tiết trời hôm ấy hình như cuối thu, cơn gió đây đó đã nhuốm lạnh, nhắc nhớ mọi người,  thêm một mùa đông nữa sắp đến.
Trong căn phòng không lấy gì rộng lắm, gia chủ cố gắng sắp những hàng ghế cho đủ số khách mời khoảng vài mươi người.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là một người có dáng ngồi hơi hom hem, mệt mỏi trong chiếc áo len màu sậm, đôi mắt hơi nheo lại phía sau cặp kiếng trắng. 

Tuy không quen ông, nhưng với hình ảnh của ông tràn ngập trên các tờ báo của cộng đồng, tôi biết ngay , hôm ấy tôi chính thức gặp mặt  một người đang gây nên cơn bão công luận , ngưỡng mộ cũng lắm mà đả kích , chỉ trích cũng cực kỳ dữ dội :

Nhà thơ Nguyễn Chí Thiện , tác giả của tập thơ mang nhiều cái tên , TIẾNG VỌNG TỪ ĐÁY VỰC ; BẢN CHÚC THƯ CỦA MỘT NGƯỜI VIỆT NAM ; và sau cùng với cái tên chính thức HOA ĐỊA NGỤC do chính ông tiết lộ.

Sau phần giới thiệu của gia chủ, ông NCT bắt đầu buổi nói chuyện , dĩ nhiên cũng là câu chuyện về cuộc đời bầm dập của ông trong lao tù của chế độ cộng sản Hà Nội , kéo dài từ năm 1960 cho đến 1991, lúc thả ra, lúc bắt lại, với tổng số 27 năm dài đằng đẳng.

Cá nhân tôi có lên đọc một đoạn trong bài thơ ĐỒNG LẦY của ông với niềm xúc động thật sự, khi mỗi con chữ như từng vết dao cứa vào thân phận của một kiếp người bị đọa đày liên tục bởi một chế độ với mặt nạ nhân nghĩa, tiến bộ , nhưng bản chất thực sự của nó thì quá sức tàn bạo, hiểm ác .

Nhưng hãy quên đi nội dung của buổi nói chuyện và đọc thơ ngắn ngủi hôm ấy ; thời gian mấy tiếng đồng hồ làm gì đủ để chúng ta hiểu và cảm thông những đọa đày mà cá nhân ông NCT phải chịu đựng gần ba thập niên trong lao tù cộng sản.

Hãy đọc qua tập thơ HOA ĐỊA NGỤC, với gần 200 bài thơ, được viết ra trong đầu , ghi vào bộ nhớ của chính ông, rồi được viết ra khi có điều kiện , để thấy rằng , nếu không có sự kiên trì , bền bĩ của tinh thần , một cá nhân bình thường không thể nào có khả năng như thế .

Đọc bài thơ Đồng Lầy, có một đoạn ông NCT viết :

    Tuổi hai mươi, mắt nhìn đời trẻ dại
    Ngỡ cờ sao rực rỡ, tô thắm màu xứ sở yêu thương

Chiến thắng Điện Biên Phủ xảy ra vào năm 1954 , và sau đó cả miền bắc đi vào giai đoạn xây dựng xã hội XHCN, và ông NCT sinh năm 1939, có nghĩa là ông chỉ mới 15 tuổi. Cái tuổi đó dạt dào sức sống, yêu đời và đầy lãng mạn, háo hức trước cái " bề ngoài " đổi đời của đất nước khi ách thống trị của thực dân Pháp, Phát Xít Nhật không còn nữa  và chế độ phong kiến cũng đã lui vào bóng tối của lịch sử  .

Nhưng NCT đã sớm mở mắt ! Khi ông đi dạy thế cho một người thầy vào năm 1960, năm ông 21 tuổi.

Giờ dạy thế cho người bạn , là bước ngoặt đầu tiên , đẩy chàng trai phơi phới đó vào vòng tù ngục oan khiên . Chế độ giáo dục mới muốn tuyên truyền rằng Phát Xít Nhật bị đánh bại là do sức tấn công vũ bão của Hồng Quân Liên Xô , nhưng chàng trai NCT , yêu chân lý, thích sự thật , đã dạy học trò rằng Phát Xít Nhật thua trận vì hai quả bom nguyên tử được Mỹ thả xuống hai đảo Hiroshima và Nagasaki. 

Thế là NCT bị bắt giam vì dám PHẢN TUYÊN TRUYỀN . Tôi tin rằng , tuổi trẻ tuy có nhiều bồng bột, nhưng cũng rất nhạy cảm. Chỉ vì muốn nói lên một sự thật mà bản thân mình bị vướng vào tù ngục, hẳn ông NCT đã sáng mắt để viết lên :

    Có ngờ đâu giáo giở đã lên đường 
    Hung bạo phá bờ kim cổ
    Tiếng mối giường rung đổ chuyển non sông
    Mặt trời sự sống thổ ra từng vũng máu hồng .

Ở giai đoạn tù ngục đầu tiên này, NCT đã xác tín cho mình rằng , cái chế độ bên ngoài kia, mồm năm miệng mười tuyên truyền những thứ tốt đẹp, vì nước vì dân, nhưng toàn là thứ treo đầu dê bán thịt chó.

Ông NCT đã thấy gì trong cái xã hội ngày càng khép kín và hệ thống tù ngục mà ông đã trải qua gần như hết thời trai trẻ của mình ?

Ông thấy bên ngoài song cửa nhà tù, là một chế độ ngột ngạt  như trại lính, mà mỗi con người như  con cừu để mặc cho chế độ vo tròn, bóp méo bằng những cái loa ra rả từng ngày :

    Đất này chả có gì vui
    Ngày quệt mồ hôi đêm chùi lệ ướt
    Trại lính, trại tù người đi không ngớt
    Người về thưa thớt dăm ba
    Trẻ con đói xanh như tàu lá
    Cày bừa phụ nữ đảm đang 
    Chốn thôn trang vắng bóng trai làng
    Giấy báo tử rơi đầy mái rạ
    Buồn tất cả
    Chỉ cái loa là vui !

Đời sống bên ngoài xã hội là như thế , có lẽ chẳng riêng gì một mình ông NCT, mà bên trong tâm tư của những con người gầy guộc, hư hao kia cũng đang luyến tiếc một thời quá khứ :

    Ôi tiếc thương bao mùa lúa vun trồng 
    Một mùa thu nước lũ
    Trở thành bùn nước mênh mông 
    Lớp sóng hồng man dại
    Chìm trôi quá khứ tương lai
    Máu, lệ, mồ hôi , rớt rãi
    Đi về ai nhận ra ai ?
    Khiếp sợ, sững sờ, tê dại !
 
Và họ thấy, hình ảnh cái thằng Tây thực dân ngày nào họ căm ghét kia, bỗng trở nên thân thiết , hiền hoà :

    Ôi thằng Tây mà trước kia người dân không tiếc máu xương đánh đuổi
    Nay họ xót xa luyến tiếc vô chừng 
    Nhờ nanh vuốt của lũ thú rừng 
    Mà bàn tay tên cai trị thực dân hóa ra êm ả .

Đảng, lúc còn len lỏi sống trong dân, đã tuyên truyền lừa bịp đủ thứ, nào cơm no áo ấm, nào độc lập tự do , nhưng khi quyền lực về tay,đảng lùa dân vào vòng cương tỏa, ra sức bóc lột tàn tệ, biến xã hội thành một đống rác , một tả bí lù thê thảm với đủ thứ bất công , tệ nạn :

    Đảng dìu dắt thiếu nhi thành trộm cướp
    Giải phóng đàn bà thành đĩ thành trâu
    Giúp người già bằng bắt bớ rễ dâu
    Và cải tiến dân sinh thành xác mướp
    Đảng thực chất chỉ là đảng cướp
    Dựng triều đình mông muội giữa văn minh
    Sống tạm thời nhờ thủ đoạn yêu tinh
    Nhờ súng đạn Tàu Nga bắt bớ
    Đảng tắt thở cuộc đời mới thở
    Đảng còn kia bát phở hóa thành mơ.

Làm gì có hạnh phúc, vinh quang  như đảng hứa hẹn, trong cuộc sống đầy những rình rập, đấu tố từng ngày  :
 
    Ôi từ buổi đảng về làm chủ
    Khổ nhục chất chồng không thể đo cân 
    Cụ Mác ơi, mỉa mai và quá đủ
    Con chuột mà có dịp tháo thân 
    Cũng ba cẳng bốn chân 
    Chạy khỏi cái thiên đường của cụ !

Và cái nhà tù kia, cũng là một xã hội bên ngoài được thu nhỏ.Ông Nguyễn Chí Thiện đã thấy gì ?

    Xin mời thế giới tới thăm 
    Những trại tập trung núi rừng sâu thẳm
    Tù nhân ở truồng , từng bầy đứng tắm
    Rệp muỗi ăn nằm, hôi hám tối tăm 
    Khoai sắn tranh giành, cùm , bắn , chém, băm 
    Đánh đập tha hồ, chết quăng chuột gặm.

Bên ngoài kia, thiếu nhi được quy vào đoàn, đội, để ca ngợi bác đảng, để học tập theo con đường ngu dân của chế độ ; còn bên trong trại giam, những hình ảnh thiếu nhi gọi là phạm pháp, hiện ra  như một sản phẩm bỉ ổi của xã hội XHCN:

    Những thiếu nhi điển hình  chế độ
    Thuở mới đi tù trông thật ngộ
    Lon xon không phải mặc quần
    Chiếc áo tù dài phủ kín chân 
    Giờ thấm thoát mười xuân đã lớn
    Mặt mũi vênh vao, tính tình hung tợn
    Mở miệng là chửi bới chẳng từ ai
    Có thể giết người vì củ sắn củ khoai.

Mới tám tuổi thôi đã xâm trổ đầy mình :

    Một tay em trổ : Đời xua đuổi
    Một tay em trổ : Hận vô bờ
    Thế giới ơi, người có thể ngờ
    Đó là một tù nhân tám tuổi
    Trên bước đường tù, tôi rong ruổi
    Tôi gặp hàng ngàn em bé như em !

Thưa các bạn,
Nhà văn Nga Solzhenitsyn viết cuốn TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC ; chỉ mới là tầng đầu mà người đọc đã cảm thấy rùng rợn, ghê sợ cho sự tàn độc của người cộng sản . 

Nhà thơ Nguyễn Chí Thiện không chỉ hiện diện trong tầng đầu của địa ngục , mà có thể nói ông đi khắp 18 tầng , trải qua đủ mọi ê chề, bầm dập bởi chế độ CSVN. 

Một con người ốm yếu, mang cả bịnh lao, thế mà ông có thể chịu đựng được chế độ lao tù CS suốt 27 năm ! Cái gì đã khiến ông vượt qua tất cả để sống còn, để gửi ra thế giới bên ngoài cái thông điệp HOA ĐỊA NGỤC,chất chứa bao tội ác đáng nguyền rủa của  chế độ CSVN ?

Thưa, đó chính là ý chí và tinh thần đấu tranh cao vời của một con người muốn biến  mình thành ngọn đuốc , soi sáng cho bao mảnh đời tối tăm, ngu muội vì chủ trương ngu dân của chế độ CS, để họ thấy rõ bộ mặt thực tồi bại, nhơ nhớp của một lũ cơ hội, đầu trâu mặt ngựa :

    Trong cuộc trường chinh đọ sức với lao tù
    Tôi chỉ có lời thơ ấp ủ
    Và hai lá phổi gầy sơ
    Để đánh kẻ thù, tôi không được hèn ngu
    Để thắng kẻ thù, tôi phải sống ngàn thu.

Chính nghị lực và niềm tin, cái ÁC nhất định sẽ có ngày bị tận diệt, mà NCT luôn có một tinh thần sắt đá :

    Sẽ có một ngày con người hôm nay
    Vất súng, vất cùm, vất cờ , vất đảng
    Đội lại khăn tang, quay ngang vòng nạng oan khiên .

Một tù nhân ốm yếu, ho lao, trải qua ba, bốn trại tù trong suốt 27 năm , với cuộc đời héo hon, với nỗi niềm nhớ thương Thầy Mẹ, thế mà NCT không hề có một tiếng kêu rên, ông chỉ tâm niệm đem cuộc đời khổ ải của mình để tố cáo một chế độ khốn nạn, vô nhân .

Một chiến sĩ chống cộng sắt son như thế, tiếc thay, khi ông được sang Mỹ nhờ những can thiệp của Quốc Tế , ông phải chịu đựng lắm oan khiên , ngờ vực. Ác nghiệt thay, những người nhắm vào ông mà ném đá lại là những người luôn mồm  " ĐẠI DIỆN CHO LỰC LƯỢNG CHỐNG CỘNG " !

Nhưng cái lũ đĩ điếm cầm bút hải ngoại đó có đại diện cho lực lượng chống cộng hay không thì mọi người tinh ý đều rõ .Chúng gán ghép cho nhà thơ NCT là ăn cắp thơ người khác để làm của mình , là đội lốt người khác ra hải ngoại để làm gián điệp cho CSVN, phá hoại cộng đồng Việt tị nạn v.v. Chúng moi móc, ngụy tạo, dựng đứng đủ thứ bằng chứng để tố cáo NCT một cách dai dẳng, như một kẻ thù truyền kiếp của chúng .

Tại sao lại có chuyện cực kỳ vô lý như thế ? Một người hy sinh cả cuộc đời của mình để tố cộng ; ném tập thơ Hoa Địa Ngục vào toà đại sứ Anh tại Hà Nội để nhờ đem ra ngoài, vạch mặt CSVN, để rồi chịu đựng tiếp mười mấy năm lao ngục. Thế mà những kẻ " mang danh cùng chiến tuyến " lại muốn đạp ông xuống bùn . TẠI SAO ?

Xin thưa, những trò bỉ ổi của đám cầm bút đó thì chỉ ở trong vòng DANH hoặc LỢI. Đánh ngã ông NCT thì cũng chả mang được cái danh gì, nhưng về LỢI thì rất đáng kể. CSVN vì sự can thiệp của nhiều định chế quốc tế, bắt buộc phải thả ông ra khỏi VN, nhưng chúng quyết CÔ LẬP ông, VÔ HIỆU HÓA ông, để cho tiếng nói của ông không có ai thèm nghe. CSVN không hề tiếc tiền để làm những vụ như thế, và hải ngoại cũng không thiếu những thằng, những con lộn giống khốn kiếp, sẵn sàng ăn tiền của CSVN để đánh cho NCT thân tàn ma dại, nói chả ai nghe.

Thời gian cuối thập niên 90, nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy những ông Phan Nhật Nam, Trần Phong Vũ, Vũ Thư Hiên v.v. là lên tiếng bênh vực cho NCT, còn những tờ báo cộng đồng nói chung thì giữ thế bàng quan, chờ coi kết quả. Họ hèn mọn như thế, nhưng trước microphone thì họ nói như thánh, vì dân vì nước, chống cộng tới bến luôn.

Cá nhân tôi, lúc đó không có phương tiện như bây giờ, nếu có được truyền thông mạng, thì tới đâu tới, tôi cũng phải bảo vệ NCT tới cùng. Tôi chỉ là một người bình thường, không tên tuổi, có nói cũng chả ai nghe. Dù thấy thương ông nhà thơ bị tụi khốn kiếp đánh hội đồng, mà cũng chỉ biết thở dài, không làm gì khác được.

Nhưng cuộc đời khó ai biết trước được chuyện gì ? Lúc NCT  bị lũ đầu trâu mặt ngựa đánh tới tấp, không ai nghĩ rằng ông còn có thể ngẩng cao mặt. Thế nhưng cái chế độ bảo trợ cho mấy cây bút hám lợi kia từ từ đi vào chỗ suy vong, hết đường chống đỡ. Những bản chất ma quỷ, ác ôn của chúng mỗi ngày lộ ra càng nhiều ; những người dân lâu nay bị "ngu dân" đã từ từ mở mắt. 

Và cũng từ đó, những nội dung của HOA ĐỊA NGỤC giờ đã rõ như ban ngày; nó chính là ngọn lửa của một tinh thần đấu tranh chống cộng mãnh liệt. Nó truyền đời cho những thế hệ mai sau, biết rõ cái mặt mốc của chế độ CSVN, chỉ thẳng mặt cái thằng rước chủ nghĩa ma quỷ về đày đọa dân tộc:

    "Không có gì quí hơn độc lập tự do"
    Tôi biết nó, thằng nói câu nói đó
    Đồng bào miền bắc này biết nó
    Việc nó làm , tội nó phạm ra sao !

Huỳnh Hậu

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 177

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 178