TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM - 22

 

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM - 22

 

Hoàng Trường Sa phụ trách

 

Tác phẩm "Vá Cờ" của nhiếp ảnh gia Nguyễn Ngọc Hạnh

CÂU ĐỐI

1) Câu đối khắc tại Trưng Vương Đại Công Thần linh từ:

Tại đền thờ đại công thần linh thiêng của Trưng-vương, hai bên có đôi câu đối nội dung như sau:

Tô khấu tước bình, trực bả quần thoa đương kiếm kích

Trưng vương dực tải, hảo tương cân quắc hộ sơn hà

Nghĩa là:

Dẹp giặc Tô Định, dùng quần thoa đương với kiếm kích.

Phù vua Trưng, đem khăn yếm gìn giữ non sông.


(Nguồn: Câu đối về cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưng)

2) Câu đối trong nhà thờ Thủy Tổ họ Giang (Ninh Bình) của quan tiền tiến sĩ họ Phùng người xã Kim Bí

    Tâm lan hương tự cổ
    Bằng trạch tú lưu kim

Dịch nghĩa:

    Tâm tựa nhành lan thơm nức từ xưa,
    Tình bạn tốt đẹp truyền mãi đến nay

(Nguồn : Cột đồng trụ nhà thờ họ, Cấu tạo và 19 câu đối hay nhất)

3) Câu đối gửi cố nhạc sĩ Phạm Duy của M-16:

    * Từ Bắc vô Nam, giặc Hồ đến, khăn gói quyết tìm đường tị nạn, cương quyết một lòng đối kháng. 
    * Bỏ Tây sang Đông, Phạm Duy về, đồng tiền áo gấm sính hồi hương, vinh danh ngàn tiếng văn nô!

4) Câu đối của Thiên Nga TĐR:

    Tiếng bấc tiếng chì, tiếng chim hót êm như làn khói.
    Lời thương lời ghét, lời trăm năm mắt đọng bờ mi.
 

5) Câu đối về Trung tá Ngụy Văn Thà và Đại tướng Lê Đức Anh của Hoàng Trường Sa:

    * Ngụy Văn Thà, thà là Ngụy, vị quốc vong thân, quyết hy sinh giữ đảo, Tổ quốc đời đời tri ân.
   * Lê Đức Anh, anh thích Tàu, thờ giặc bán nước, cam nhục nhã dâng biển, Dân tộc kiếp kiếp phỉ báng.(HTS)

6) Vế xuất  của Nam Nguyên về Cô phụ:

    Cô phụ buồn cụ phô! (*) (Nam Nguyên)

(*) Cô phụ là bà góa. Cụ phô là “cụ faux”, faux tiếng Pháp, nghĩa là “cụ hỏng” hết xí quách, không còn mần ăn gì được.

7) Vế xuất về nói lái:

    Người gian không thích sấm, người dâm không thích sáng. (Khuyết danh)

8) Vế xuất của Hoàng Trường Sa về “Tiền lính”:

    Tiền lính tính liền, lương lính không nhiều nhưng tình thì không bao giờ thiếu! (HTS)

 

 

THƠ

Người Lính VNCH qua các tác phẩm của nhiếp ảnh gia Nguyễn Ngọc Hạnh

 

 

Bài thơ cho người lính Cộng Hòa

Này anh lính của Cộng Hòa
Khi đất nước chia đôi bờ Bến Hải
Hai mươi mốt năm quan tái
Anh góp phần da thịt với Quê hương
Vun cây Tự Do đâm chồi nẩy lộc
Anh bỏ cuộc trong ván cờ quốc tế
Bạn đồng minh đâm xẻ sau lưng
Anh chiến bại nhưng anh là chính nghĩa
Giữ Tự Do đem cơm áo cho người
Dù đường đời muôn vạn nẻo
Anh mang trời tinh tú kết yêu thương
Anh là hương hoa đồng nội
Là bóng mát thị thành
Là bảo vệ lý tưởng Quốc gia trong lòng Dân tộc
Anh bỏ cuộc chơi, ánh bình minh vụt tắt
Dân Chủ ,Tự Do họ lấy mất đi rồi
Thân phận Việt Nam ơi
Tay trong tay ngoài
Bàn cờ đời sắp đặt sẵn
Tháng năm nào di tản
Lệnh buông súng tan hàng
Những anh hùng không đội một trời chung
Nhất định không đầu hàng
Như Lê Văn Hưng vẹn toàn sĩ khí
Nguyễn Khoa Nam ý chí ngút ngàn
Tướng Phú, Tướng Hai, Tướng Vỹ
Rồi những Sĩ quan, binh sĩ
Không thua trận, quyên sinh vì nghĩa khí
Chết nghẹn ngào khi đồn bót còn nguyên
Ôi những bàn tay bạch tuộc Tây phương
Đánh đổi miền Nam cho khối Cộng
Những con buôn chính trị
Những phường trí thức miệng lang dạ sói
Chúng bắt anh tan hàng
Chết thảm chết đau trên đường triệt thoái
 

Này anh lính của Cộng Hòa
Xin một lần nhìn chân đời phiêu bạt
Lấy địa bàn đo điểm đứng của quê hương
An Lộc, Bình Dương
Cửa Việt, Cửa Tùng
Đây Khe Sanh, Lao Bảo
Kìa Tân Cảnh, Dakto
Pleime gió núi mưa rừng
Anh chiến đấu giữa lòng dân tộc
Ôi những bước chân âm thầm đơn độc
Những năm nào anh giang tay đo đất
Đánh cận chiến giành lại từng góc đường căn phố
Chiếm toàn bộ Huế đô
Lấy lại thịt xương cho ba ngàn người chôn sống
Anh đã qua đại lộ kinh hoàng
Lượm xác bà con tản cư bởi pháo địch chặn đường
Anh tiến thẳng về La Vang
Đánh từng bước hiên ngang tới Cổ Thành Quảng Trị
Anh đi như vũ bảo
Từ mủi Cà Mâu ra tận cầu Bến Hải
Chưa một lần thất trận
Đem yên lành trải khắp một quê hương
Anh là lính của yêu đương
Của mưa nguồn nắng biển
Của gió chiều mắt gợn sóng vấn vương
 

Em là gái hậu phương
Xin hỏi anh lính của Cộng Hòa
Đi đâu về đâu để nửa hồn còn lại
Một nửa hồn xa xót nợ đau thương
Xin một nén hương
Cho vong linh Người nằm xuống
Xin đốt sạch tuổi buồn
Cho người thương binh què quặt
Xin những bàn tay tiếp sức
Giữa biển trời vằng vặc trăng sao

Anh ở đâu nơi Năm Châu bốn bể
Có ngậm ngùi xa xót một tình quê
Như đi giữa cơn mê
Bóng tối vây quanh bầy quỷ đỏ
Những con vượn bỏ rừng
Ngơ ngáo về trong lòng thành phố
Đi cướp đất đuổi dân
Tám mươi triệu cái đầu làm kiếp thiêu thân
Không có quyền được ăn, được nói
Ba mươi mấy năm dài quằn quại
Thế lực ma vương: vàng, đỏ, trắng
Nối kết nhau chia láng một gia tài

Anh lính của Cộng Hòa ơi !
Anh mãi sống trong vườn đời dân tộc.
Đồng bào ta thương tiếc :
“Dân Chủ, Tự Do” tan biến cuối chân trời...

Hoàng Thị Đăng Trình




Hãy vùng lên

Nước mất, nhà tan sắp đến rồi
Hãy mau tỉnh thức các bạn ơi
Nhìn xem quê Mẹ đang thoi thóp
Bởi lũ Cộng nô hại giống nòi
Nam Quan, Hải Đảo còn đâu nữa !
Giờ đến Tây Nguyên cũng vậy thôi
Đứng lên giành lại đừng chờ nữa
Dẫu phải hy sinh ...tiếng để đời ...

(Khuyết danh)
 



 

CHUYỆN "CHIẾN THẮNG"..???

Em trót sinh ra sau ngày "giải phóng"
Và lớn lên khi đất nước "thanh bình"
Nhưng cuộc đời sao vất vả điêu linh
Mẹ buôn gánh bán bưng nuôi con dại

Em đi học, qua đồng khô cỏ cháy
Trời quê hương bàng bạc áng mây buồn
Đường chiều về leo lét ánh tà buông:
- "Con đói quá, mẹ ơi trời sắp tối !"

Sáng đi học bụng em còn thấy đói
Cô dạy em phải yêu kính "bác" Hồ
Em hỏi : - " 'bác' là ai vậy, hở Cô ?"
Cô bảo:-"Nhờ 'bác', đảng ta 'CHIẾN THẮNG ' !"

Em không hiểu, nhưng cúi đầu im lặng
Mà trong lòng thắc mắc mãi không thôi
"CHIẾN THẮNG" gì ? Sao khổ qúa đời tôi,
Nhà, họ lấy, phải đi vùng kinh tế!
............ ......... .

Ba mươi năm, lớn lên đời vẫn thế :
Trời quê hương còn đó áng mây buồn
Vẫn từng ngày, vẫn kiếp sống đau thương
Em thay mẹ : Đời bán bưng buôn gánh !

Em tự hỏi nếu đảng không "CHIẾN THẮNG"
Nước Việt Nam có chậm tiến thế nầy ?
Người dân hiền đâu ngậm đắng nuốt cay
Bị "xuất khẩu" sang xứ người lao dịch !

Em thầm hỏi : "Ai đây là kẻ địch?"
"Mỹ, Ngụy", "bác" Hồ, hay cộng đảng ta ?
"Ngụy" bây giờ là "khúc ruột phương xa"
Mỹ là thầy, là ân nhân kinh tế !

Nước Việt thụt lùi bao thế hệ
Từ môi sinh cho đến đạo làm người:
Chính phủ chỉ là một lũ đười ươi
Bọn ích kỷ, phường buôn dân bán nước!

Xã hội xuống dốc nhanh không tưởng được
Quan bạo tàn, tham nhũng đến vô lương
Chuyên hối lộ, cướp nhà, chiếm hết ruộng nương
Dân thấp cổ kêu trời cao chẳng thấu !

Đảng của "bác" biến nước ta lạc hậu
Dân Việt Nam nghèo nhất cõi năm châu
Những huy hoàng ngày cũ nay còn đâu
Phụ nữ Việt bán thân ngoài muôn dặm !

Ôi tổ quốc, ôi quê hương nhung gấm
Hỡi địa linh, nhân kiệt hãy vùng lên !
Giành TỰ DO, DÂN CHỦ với NHÂN QUYỀN
Quyết đập đổ NỘI THÙ: phường cộng sản

Hết cộng nô, trời Việt Nam lại sáng
Đàn con Hồng cháu Lạc đứng cao lên
Xây đấp non sông, bờ cõi vững bền
Đó là lúc toàn dân ta CHIẾN THẮNG !


Hương Sai-Gòn
(05/06/2006)

(Nguồn : Mục ý kiến độc giả trong bài “Phước nhà cụ Nghè Sắc” của tác giả Caubay)

 



Vinh Danh Những Người Lính VNCH!

(Kỷ Niệm Ngày QLVNCH 19/6)

Anh! Những người lính Việt Nam Cộng Hòa
Thời trai trẻ bước chân vào quân trường
Khoác đồ trận vác ba lô lên đường
Với lời tuyên thệ: vì Quốc vong thân

Trở thành người lính: bảo Quốc an dân
Tay ôm súng và chân mang giày trận
Bảo vệ quê hương khỏi vòng lận đận
Kẻ thù phương Bắc muốn chiếm Miền Nam

Với chiêu bài độc ác và gian tham
Anh! Hiện diện trong tuyến đầu lửa đạn
Vác hành trang, cùng quân thù chạm trán
Đất nước 20 năm trong cảnh chiến tranh

Bấy nhiêu ngày chân giẫm đạp cỏ xanh
Bấy nhiêu đêm giá lạnh nơi núi rừng
Tiếng đại bác nổ vang trời không ngừng
Tiếng mưa bom đạn réo sát bên tai

Vận mệnh đất nước đặt nặng trên vai
Sinh mạng anh đặt trên đường bay đạn
Anh đã xem khẩu súng như người bạn
Lội suối băng rừng trèo non vượt biển

Chân anh đã qua bao nhiêu vùng chiến
Anh nằm xuống cho màu vàng sáng tỏ
Những người lính hy sinh dòng máu đỏ
Tứơi cho thắm tươi hoa cỏ ruộng đồng

Đã đem lóng xương mình cắm thành chông
Để bảo vệ cho quê hương muôn ngã
Cho chính nghĩa quốc gia không tan rã
Để hậu phương có cuộc sống ấm no

Để mẹ già không phải sống âu lo
Anh! Những người lính bi hùng, bi thảm
Vẫn tận lòng chống địch thù vây hãm
Vẫn chống giữ tới hơi thở cuối cùng

Đợi Hòa Bình sẽ được sống ung dung
Nhưng ngày đó lại hôi tanh mùi máu
Anh ngã xuống để bảo vệ con cháu
Đem xác thân để ngăn bứơc quân thù

Một phần đông đã vĩnh biệt thiên thu
Anh đã đóng trọn vai trò cầm súng
Chống giữ chịu đựng từng đợt đạn trúng
Anh phải làm bia, làm khiên đỡ đạn

Thân xác anh! Đã căng cứng, nứt rạn
Xác anh làm cầu ở tỉnh lộ 7B
Anh đã chết ở Cao Nguyên thảm thê
Đếm bước cuối đời ngưỡng cửa thủ đô

Bởi khi lãnh đạo đã hạ lệnh hô
Lệnh ngưng bắn! Anh nghẹn ngào quăng súng
30 tháng tư tim anh bị đâm thủng
Thương cho anh với trái tim tan vỡ

Anh đã khóc cho Miền Nam cơ nhỡ
Lịch sử Việt Nam đã sang trang mới
Mang sắc máu do cộng sản cào bới
Lịch sử tang thương đẫm máu dân tộc

Bởi những kẻ khát máu và ác độc
Anh trở thành tù nhân của thời bình
Cộng sản đẩy anh vào chốn điêu linh
Bước vào trận chiến mang tên "CẢI TẠO"

Chúng mị anh bằng những từ nhân đạo
"Lao động vinh quang, thời gian vô định"
Sỉ nhục anh nhưng lại giả thanh tịnh
Vì chúng muốn vắt kiệt sức của anh

Muốn anh chết đói bên cạnh nương xanh
Muốn anh chết khát bên cạnh bờ suối
Ý chí kiên cường người lính chẳng đuối
Vẫn cố ngoi giữa sóng dữ, cô đơn

Sức mạnh nghị lực trong anh chẳng sờn
Anh chứng minh phẩm giá lính Cộng Hoà
Dù gian khổ gian nguy vẫn vượt qua
Để trở về từ địa ngục trần gian

Để tiếp tục sống trên đống tro tàn
Ở thiên đường mà cộng sản ban cho
42 năm vết thương cũ vẫn rút co
Ôi! Vần thơ chẳng bao giờ tả hết

Anh! Người lính Cộng Hoà chẳng sợ chết
Hy sinh mình cho chính nghĩa Quốc Gia
Để " hòa bình" sống trong cảnh "không nhà"
Các anh chính là: những ngọn lửa thiêng

Khương Thụy Phùng
(21/06/2017)

 

TIẾU LÂM


1)  Đồng hồ phương Tây


Một gián điệp phương Tây, trông rất giống người Nga, nói sành sõi tiếng Nga và rành văn hóa Nga, giả làm công nhân Nga để đi thăm dò tình hình sản xuất ở nhà máy Liên Xô. Tuy nhiên mới ngày thứ 3 đi làm anh ta đã bị bắt. Lúc thẩm vấn anh ta hỏi:

-Làm sao các anh có thể phát hiện ra tôi nhanh như vậy?

-Bởi vì anh đi làm đúng giờ 3 ngày liền, chứng tỏ anh đeo đồng hồ phương Tây!

(Nguồn: Truyện cười ở Liên Xô và Đông Âu Cộng Sản)

2) Trong một nhà trẻ

 Trong nhà trẻ Liên xô, cô giáo hỏi các cháu:

– Trẻ em nước nào có nhiều đồ chơi nhất?

– (Đồng thanh): Dạ thưa cô Liên Xô ạ!

– Trẻ em nước nào được ăn ngon nhất?

– (Đồng thanh): Dạ thưa cô Liên Xô ạ!

– Trẻ em nước nào hạnh phúc nhất?

– (Đồng thanh): Dạ thưa cô Liên Xô ạ!

Bỗng Vô-va đứng lên khóc hu hu. Cô giáo hỏi:

– Tại sao cháu khóc?

– Thưa cô, cháu muốn đến Liên Xô!

(Nguồn: Chùm chuyện cười Liên Xô)

3)  ợng Bác Hồ

Hồi những năm 1960, nhân dân miền Bắc rất nghèo vì phải dồn sức cho miền Nam chống Mỹ, trong đó đặc biệt là nhân dân Thái Bình, tại làng Thái Xuân, Thái Thụy, nhân dân thiếu ăn, ruộng đất ít... mà lúa gạo làm ra phải viện trợ cho miền Nam đánh Mỹ, còn thanh niên trai tráng trong làng gia nhập quân đội hy sinh ở miền Nam rất nhiều...

Bộ Chính Trị mới bàn với Bác tìm cách giúp đỡ uỷ lạo nhân dân các xã trong đó có làng Thái Xuân nói trên.

Một hôm Bác và Bộ Chính Trị xuống thăm, nhân dân trong xã mừng lắm, ai nấy đều phấn khởi khi nghe tin sắp được diện kiến Bác và các đc lãnh đạo BCT

.... Nhân dân trong xã được gặp Bác, rất vui mừng vì thấy Bác Khoẻ mạnh, hồng hào, nhiều người khóc vì sung sướng, có người có con chưa đủ tuổi cũng nhất quyết đòi đưa con mình gia nhập quân đội vào miền Nam đánh Mỹ giải phóng đất nước.

Sau chuyến thăm, Bác và BCT bàn cách để giúp đỡ cho nhân dân trong các xã anh hùng... và sau đó Bác và các đc trong BCT thống nhất cách làm là xây cho các xã một tượng Bác. Các đc trong BCT và Bác Hồ kính yêu thống nhất rằng, mỗi khi khó khăn, đói hay có hy sinh, nhân dân sẽ ngắm tượng Bác kính yêu và tất cả những gian khổ mất mát sẽ được làm vơi đi.

Được biết chi phí cho việc xây tượng Bác là tương đương với 50 Tấn lúa/tượng vì hồi ấy ximăng, thép, gạch rất hiếm... nhưng với việc xây tượng Bác, nhân dân hết sức phấn khởi và tỏ ra rất vinh dự.

Em nghe chuyện này cũng muốn khóc luôn!

(Nguồn: Ý kiến bạn đọc trang Tiếu Lâm Hồ Chí Minh)


4) Hai cảnh sát

 

Hai anh cảnh sát đi tuần thấy ba trái lựu đạn trên đường phố. Họ quyết định đem lên xe, đưa về đồn. Anh cảnh sát trẻ lo lắng hỏi:

- Lỡ đi dọc đường nó nổ một trái thì sao đại ca?

Anh cảnh sát già trả lời có vẻ rành đời hơn:

- Chú mày lo gì, nếu nó nổ một trái thì về đồn chỉ bảo là nhặt được hai trái thôi!

(Nguồn: Hai cảnh sát )

 

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 179

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 180