Hổ Nhớ Chuồng
NHÂN DỊP NĂM MỚI NHÂM DẦN 2022, đăng lại bài thơ theo thể “thơ thật mới”, làm năm Canh Dần.
Tác giả: TRIẾT GIANG
Hổ Nhớ Chuồng -
phỏng theo thơ Thế Lữ
Sáng thức dậy chợt nhớ mình không còn trong cũi sắt
Ta nằm dài, thưởng thức một ngày vui
Vẫn rùng mình khi nhớ những ngày xưa
Nay thoát vòng không còn tù hãm
Chẳng phải lo phát biểu theo "tư tưởng Hồ Chí Minh"
Khỏi nhức đầu tìm lời ca tụng Đảng
Không phải hạ mình xin xỏ trước bọn dốt ủy ban
Hay quỳ lụy khi cần chứng tờ giấy nhỏ
Đã tự do mà lòng ta còn vương vấn
Nhớ gã cán bộ phường nạt nộ thường dân
Anh cảnh sát giao thông mặt lạnh như đồng
Chặn xe khách để đòi tiền mãi lộ
Đám nhân viên hải quan không thân thiện
Kiểm giấy tờ mà miệng hỏi đô-la
Hay cô y tá hành hạ bệnh nhân không "bồi dưỡng"
Chú thư ký quèn nạt nộ khách nhà quê.
Cũng nhớ những lúc ta tung hoành ngang dọc
Ngồi xe công, treo bản "ưu tiên" đi vào đường cấm
Được người quen dẫn đi khám sức khỏe mà khỏi xếp hàng
(Chỉ ngại ánh mắt trách hờn của những người trong hàng đó).
Cũng có những cảnh ta không mong thấy lại
Chú bé đánh giày đen nhẻm, ốm nhom
Đang lom khom lượm tiền công dưới đất
Của những kẻ nghĩ mình có tiền rồi chà đạp người ta.
Nhớ người bán rong rát cổ giữa trưa hè
Mong kiếm chút tiền để chiều về đong gạo
Người mẹ vị thành niên nách đứa bé chưa đầy tuổi
Lang thang những nơi giàu có
Mong khơi lòng thương hại của khách xa
Những đứa trẻ bụi đời, chưa biết lo, biết nghĩ
Lại phải bươn chải giữa đời để kiếm miếng ăn
Nay, tai ta không phải nghe tiếng ăn mày
Mắt ta không phải nhìn thấy quan quyền hiếp đáp
Vui thay, thời gian khổ nay còn đâu !!!
Nhưng ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
Thương những kẻ còn trong vòng đau khổ
Thương những người nghèo, thân phận long đong
Bị đàn hặc, bị chà đạp mà không biết kêu ai
Thương những trí thức phải cúi lòn kẻ dốt
Để đổi miếng ăn
Thương một lớp người già cả
Đã sống gần hết đời vẫn chịu cảnh: Độc lập trừ Tự do trừ Hạnh phúc
Thương thế hệ trung niên cả ngày lo tiền bạc
Kiếm thật nhiều tiền rồi bàng hoàng nhận ra con mình hư hỏng
Thương thế hệ thanh niên vùi đầu vào ảo tưởng
Nhét vào đầu mớ kiến thức bỏ đi
Hoặc quên đời thực để lao vào những trận chiến online
Thương thế hệ thiếu niên
Tham gia những tổ chức "quốc doanh"
Làm việc tốt và làm theo lời Đảng
Thương những em bé ngây thơ
Chưa vào trường đã phải học thêm
Chẳng bao giờ biết mùa hè
Và trong đầu thì tàm nham kiến thức: tiếng Anh, piano, võ, vẽ chẳng ra gì
Thương bậc cha mẹ thắt lưng buộc bụng
Vẫn gởi con đi học ngoài giờ
Sợ con mình thua thiệt với người ta
Thương giáo viên đánh mất cả chính mình
Còn đâu phẩm giá của người thầy cao cả?
Ta lại trọng những cá nhân dũng cảm
Dám chống lại cả tập đoàn thống trị bấy lâu nay
Những người bình dị lòng tràn đầy nhân ái
Lo cho người như thể cho thân
Họ làm những việc mà nhà kẻ có trách nhiệm không màng
(Bởi chúng còn bận nhận hối lộ và đi mua chức)
Rồi ta giận vì đâu đến nỗi?
Non sông gấm vóc, ngàn năm văn hiến
Tài nguyên, khoáng sản, biển bạc, rừng vàng
Bản chất thiện lương, sự cần cù, thông minh của con người Việt
Chẳng thể cứu nổi nước ta sao?
Khu chế xuất mọc như nấm nhưng không che nổi mấy túp lều của công nhân đói ăn cạnh đó
Chung cư cao cấp khắp nơi, bên cạnh những mảnh đời nghèo của nông dân mất đất
Nước ngoài đầu tư nhà máy và tàn phá môi trường, ngư dân hết cá
Sân golf tràn ngập, muốn khoe mẽ sự an bình nhưng trở thành dị hợm bên những mảnh ruộng xác xơ
Bán dân nghèo ra nước ngoài làm tôi mọi, sống chết mặc bây tiền thầy bỏ túi
Công ty quốc doanh làm ăn thua lỗ, hối lộ đúng kỳ thì vẫn được lên lương
Miệng bô bô tạo điều kiện cho mọi người, nhưng thủ tục thì vẫn "hành là chính"
Báo cáo kinh tế tăng vượt bậc nhưng bỏ qua những con số lạm phát kinh hồn
Chúng nhu nhược với nước láng giềng, nhưng mạnh tay đàn áp dân trong nước
Chỉ hòng giữ được địa vị độc tôn và hà hiếp nhân dân
Than ôi, hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ
Ta mong có ngày được lên ải Nam Quan,
Hy vọng nó vẫn còn là đất Việt
Ta muốn cỡi thuyền ra hải đảo
Tới Hoàng Sa, Trường Sa để nhìn cảnh thanh bình
Ta mong dẫn cháu con đi khắp miền đất nước
Mà không phải giải thích vì sao có lắm kẻ ăn xin
Ta mong người đối xử với nhau như người
Chứ không trọng nhau vì chức quyền hay tiền bạc
Ta mong rằng một ngày nào đó
Sạch bóng người làm nhơ nhớp quê ta...
TRIẾT GIANG
Nhận xét
Đăng nhận xét