UKRAINE KHÔNG THỂ BỊ XÓA TÊN
UKRAINE KHÔNG THỂ BỊ XÓA TÊN
Nguyễn Ngọc Phúc
Thân gửi anh Hùng và các anh chị khác,
Trong thời gian gần đây, tôi
vẫn đang chờ đợi lời kêu gọi của cộng đồng để xin được đóng góp một chút vào sự
cứu giúp dân tộc Ukraine đang loạn ly.
Tôi rất mừng khi nhận được thư anh
gửi. Xin cám ơn anh rất nhiều.
Vết thương của 37 năm mất nước
vẫn còn in hằn trong ký ức của chúng ta, vẫn đau nhức khi nhìn thấy lại cảnh
hoang tàn đổ nát ở Ukraine.
Tết Mậu Thân 1968 và cuộc thảm sát ở Huế với mồ chôn tập thể hàng ngàn người bị giết, Bình Long An Lộc 2 tháng tử thủ và không một căn nhà nào còn mái, mùa hè đỏ lửa trên đại lộ kinh hoàng 1972 với pháo kích và bom đạn, không còn một mô đất nào để trốn núp, cuộc di tản miền Trung với đứa trẻ thơ vẫn còn đang ngậm bú sứa trên xác chết cuả người mẹ.
Chiến tranh, chết chóc và thảm
kịch không thể dựng lại trên sân khấu ở đời được.
Câu chuyện của loạn ly bi thảm
là như vậy, sự sống và cái chết ở ngay cạnh bên nhau, từng giây, từng phút và
từng giờ.
Thật là đau khổ và kinh hoàng với hoang tàn, đổ nát, máu chảy, nước mắt
rơi, chạy loạn, ly tan, chết chóc và lên thuyền ra biển vượt biên để đi vào chỗ
chêt tìm sự sống, đằng trước là hải tặc đợi chờ và giông bão đón đợi chung
quanh, ngày tháng đó là một phần đời thực sự mãi mãi không quên của người Việt
tỵ nạn chúng ta.
Lịch sử đau thương đó tưởng đã
chấm dứt một cách đau thương ở một vùng đất mà hai ý thức hệ đã đánh nhau cả
mấy chục năm qua và một bên đã bị xóa tên trên bản đồ địa cầu nhưng không ngờ
nó lại đang tái diễn ở trên mảnh đất gọi là Ukraine, ở phía một nửa bên kia của
quả đất, một vùng đất trước đây hoàn toàn xa lạ với chúng ta, một dân tộc
thường được nhầm lẫn với người Nga nhưng có một nền văn minh lên xuống hợp tan
cả ngàn năm.
Cho đến khi bom đạn đổ xuống
đầu người dân của mảnh đất này, lúc đó, chúng ta mới biết quốc gia Ukraine và
người dân Ukraine nằm ở chỗ nào trên bản đồ và có một lịch sử ra làm sao.
Lịch sử lập quốc của Ukraine đã
có 4800 năm B.C (Before Christ) cộng với hơn 2000 năm AD (Anno
Domini), cộng chung là khoảng 7,000 năm văn minh. Ukraine là quốc gia rộng lớn
hạng 2 sau Nga Sô ở Âu Châu, diện tích 233,013 dặm vuông, nhỏ hơn tiểu bang
Texas của Mỹ một chút.
Với một dân số khoảng 45.50
triệu người trong năm 2013, lịch sử của Ukraine đã viết về một tai họa khủng
khiếp vào năm 1932-1933 của nạn đói đã giết hơn 10 triệu người Ukraine. Nạn đói
được gọi là Holodomor do CS Liên bang Xô Viết gây ra dưới bàn tay sắt của
Staline nhằm mục đích diệt chủng người Ukraine.
So với nạn đói của Việt Nam năm
1945 dưới thời cai trị của Quân Phiệt Nhật, với khoảng 2 triệu người chết đói ở
miền Bắc thì nạn đói ở Ukraine năm 1932-33 lớn găp 5 lần và kinh khủng hơn
nhiều.
Tin tức trên mạng về nạn đói
này đã có từ bao lâu nay nhưng nó vẫn nằm yên ở đó cho đến khi một nước có tên
là Russian Federation hay Russia, Liên Bang Nga, theo chế độ tự do từ 1991 tới
nay, tên mới sinh ra từ cùng một vùng đất lớn nhất của quả địa cầu gọi là USSR
– Union of Soviet Socialist Republics, Cộng Hòa Xã Hội Liên Bang Xô Viết, thuộc
chế độ Cộng Sản từ 1922-1991, Russia đã mở một cuộc xâm lăng quy mô
bằng vũ khí hiện tại vào Ukraine.
Những người xa lạ như người
Việt chúng ta lúc đó mới biết và hiểu ra được rằng, Liên bang Sô Viết Cộng Sản
ngày xưa với Staline và nước Nga ngày nay với Putin, đều mang cùng một tham
vọng chiếm giữ và tiêu diệt nước cùng dân tộc Ukraine.
Giết người bằng nạn đói và giết
người bằng vũ khí đều là giết người, kết quả như nhau.
Thế cho nên, từ những thăng
trầm của lịch sử nước Ukraine trong 7 ngàn năm qua, cả thế giới bây giờ mới
hiểu, tại sao tổng thống Ukraine ông Zelensky đã tuyên bố hai câu nói đầy hung
khí để đời:
1- Nếu nước Nga bước
vào xâm chiếm nước Ukraine, họ sẽ thấy con mắt của chúng tôi chứ không phải cái
lưng của chúng tôi.
2- Hãy giúp chúng tôi bằng súng đạn, tôi không cần xe cộ di tản.
Lịch sử của Ukraine đã trải dài trong hơn 7,000 năm ở Âu Châu, đất nước họ đã thăng trầm trôi nổi dữ dội để tồn tại và sống còn nhất là khi luôn luôn bị nhòm ngó muốn ăn tươi nuốt sống của một nước hàng xóm to lớn, hung bạo và khinh miệt họ, dù là Cộng Sản hay không Cộng Sản, có tên là nước Nga, Liên Bang Nga hay Cộng Hòa Xã Hội Liên Bang Xô Viết thì cũng vậy, bình mới rượu cũ, giống như nước Việt Nam và đại hán Trung Hoa trong mấy ngàn năm qua.
Nhưng hôm nay, chuyện đi tìm
hiểu đất nước Ukraine như thế nào, không còn cần thiết nữa bởi chúng ta không
có nhiều thời gian để đọc và phân định, để chọn yêu thương hay ghét bỏ, để chọn
gần gữi hay xa lánh, để chọn cứu giúp hay thờ ơ, để chọn lẽ phải hay sai trái
và để chọn các điều phải làm.
Giờ chỉ còn để chọn một điều phải làm mà thôi.
Hãy xem những đổ nát hoang tàn, hãy nhìn đoàn người tỵ nạn lũ lượt kéo nhau đi trên các con đường đầy dấu vết tàn phá của pháo kích, của bom đạn và hận thù, của chết chóc và đe dọa, không biết nó đến từ đâu? từ trên trời rơi xuống không một tiếng động? ở vào giữa đêm hay ban ngày? Rơi ngay trước mặt hay sau lưng? Chung quanh đều là cái chết, chỉ có đi tới mới có thể có sự sống.
Đoàn người đi, vẫn bước đi chầm chậm và gần như không còn cảm thấy điều gì hơn nào khác là sự mệt mỏi, đói khát và lặng im.
Từng người một lặng lẽ theo vết chân nhau đi, trên vai chẳng mang được những gì ngoài những tấm áo ấm che thân trong mùa đông lạnh căm, tất cả cuộc đời, hạnh phúc và kỷ niệm đã để lại sau lưng cho chiến tranh, không biết còn ở đó hay đã bị xóa tên rồi?
Trong tâm tưởng của họ, không
còn gì gọi là nơi đó, ngày ấy xa xưa, có những tiếng chào cười đùa vui vẻ và
tiếng nhạc ca hát dịu dàng êm đềm chung quanh, đầu óc họ đã bị đóng băng bởi
nỗi đau khổ và sợ hãi cùng cực, bởi rét mướt và lầy lội, bởi đói khát và mệt
mỏi và bởi chỉ nhìn thấy bước chân của người đi trước trong dòng người đi tìm
sự sống mà không biết sẽ đi đến đâu.
Hành trang chỉ còn lại là một chiếc valy kéo tay trên một con đường dài không bến đỗ và cũng không còn nhớ mình đã chất chứa được những gì trong đó cho một ngày mai không đến, cho những ngày tháng không ghi, chỉ biết lê bước đi đến một nơi, một điểm đến không có tên, một chỗ không biết còn thấy được ánh mặt trời lên mỗi buổi bình minh hay không?
Bước chân lê lết theo nhau bồng bế, một tay thì nắm chặt tay của các con, các cháu, một tay thì còn dìu những cha mẹ già, ông bà nội ngoại khập khễnh chống gậy bước theo, đôi khi dắt theo cả con chó yêu thương nhưng nó buồn và sợ hãi đến độ không còn biết sủa hay vẫy đuôi mửng rỡ như những ngày vui trước đó.
Chiến tranh Việt Nam với các cuôc chạy loạn đầy máu lửa, với tiếng thảm thiết kêu la, đầy hỗn loạn với than khóc trong lằn đạn bay, bom nổ, máu rơi. Thế nhưng sao thế giới vẫn lạnh lùng với sự đau khổ của chúng ta vậy? có phải thế giới vô cảm hay cuộc chiến Việt Nam đã kéo dài quá lâu làm mệt mỏi ngưởi trong cuộc lẫn người ngoài cuộc chiến bởi họ gần như bị chai li cảm giác? Một sự chai lì cố tình?
So sánh hai cuộc chiến này hình
như chẳng có đem được điều gì lợi ích để tìm ra một kết luận cần thiết cho
chúng ta bây giờ.
Chỉ biết rằng cuộc chiến ở
Ukraine hiện nay là một cuộc chiến có ranh giới hiển nhiên, có 2 mặt phải trái
và trắng đen rõ ràng giữa chính đạo và tà phái, đặc biệt không có bóng dáng kẻ
nội thù, không có vùng xôi đậu, không có bọn nằm vùng và chắc chắn không phải
là một cuộc chiến tranh giải phóng bởi ngay đến cả những quốc gia hung hăng
Cộng Sản khác còn lại trên thế giới, cũng không tìm ra được một lý do gì để ủng
hộ cuộc xâm lăng của một tổng thống cường quốc thứ 3 trên thế giới có vũ khí
nguyên tử và được đào tạo từ tư tưởng Cộng Sản trong mấy chục năm qua, một sĩ
quan đại tá phản gián KGB của Liên Bang Xô Viết, Vladimir Putin.
Trong cuộc di tản thầm lặng đó,
hình như sự chậm chạp và mệt mỏi này là do thiếu bóng dáng của một
cái gì, của một người nào đó dù rằng đoàn người chạy trốn bom đạn giờ đã lên
tới gần 3 triệu người.
Có nhìn thấy hình ảnh của đôi
nhân tình hay của cặp vợ chồng ôm nhau trong đôi mắt nhắm lại, không một nụ hôn
biệt ly trước phút chia tay thì mới hiểu đấy chính là sự hy sinh đau đớn của cả
đôi bên vì không biết ngày nào sẽ gặp lại nhau để có được một nụ hôn tái hợp
trong vòng tay hạnh phúc hay rồi phải thầm thì một mình trước mộ bia cỏ xanh
của tình yêu.
Không, không, xin tất cả mọi người đừng để người con gái phải thì thầm một mình trong nước mắt, hãy giúp cô ta đi, hãy giúp các bà mẹ và trẻ thơ đi, hãy giúp các ông bà nội ngoại đang lê bước trên chiếc gậy hay mệt nhọc trên chiếc xe lăn, hãy giúp họ bằng những gì chúng ta làm được?
Người trai trẻ đã quay lại chiến trường để đáp lời sông núi và cùng chung lưng với đất nước, với đồng đội cầm sung chống lại quân xâm lăng Nga Sô.
Chúng ta, ở bên này nửa vòng quả đất, đã từng sinh ra và lớn lên từ vùng lửa đạn, bom rơi, máu đổ, chết chóc và chia ly, hãy thay chàng trai trẻ để giúp đỡ người vợ, người tình, gia đình và dân tộc của anh.
Hãy đóng góp $1, $5, $10, $20...bao nhiêu cũng
được, tới địa chỉ trong lời kêu gọi gây quỹ dưới đây.
Xin đừng e ngại và nghi ngờ lời
kêu gọi đó, hãy làm như ngày xưa những người khác đã làm giúp chúng ta.
Tôi viết lá thư này không nhân
danh ai, không thay mặt ai và cũng không làm vì ai kể cả cá nhân tôi. Tôi chỉ
làm bởi tôi nghĩ dân tộc Ukraine rất anh hùng, rất đáng được kính trọng và cần
sự cứu giúp.
Đất nước Việt Nam Tự Do của chúng ta
đã bị xóa tên trên bản đồ thế giới, đó là nỗi đau ngàn đời của cả một dân
tộc, tôi không muốn thấy một Việt Nam thứ hai là Ukraine cũng sẽ bị xóa tên như
vậy.
Tôi tin chắc họ sẽ làm được
chuyện này vì họ có chính nghĩa và tất cả những người không kể đàn ông hay đàn
bà, nếu còn cầm súng được đều đã hiên ngang mang súng đứng lên với nhau để bảo
vệ quê hương chống lại kẻ xâm lược Nga Sô.
Thật may mắn cho họ là trước mặt, chỉ có một kẻ thù duy nhất là
Nga, sau lưng không có kẻ nội thù hay nằm vùng thứ hai.
Đáp lời kêu gọi của tổng thống nước Ukraine, ông Zelensky, thế giới tự do đã gửi súng đạn cứu giúp họ chống xâm lăng, người dân tự do như chúng ta đã và sẽ gửi tiền để giúp gia đình họ khi
Xin vui lòng chuyển tiếp thư cho bạn bè và gia đình nếu các bạn đồng ý tiếp tay với tôi.
Cám ơn các bạn và các anh chị đã đọc lá thư của tôi.
Nguyễn Ngọc Phúc
03/15/2022.
Nhận xét
Đăng nhận xét