Bán Nước Từ Cội Nguồn Ðộc Dược?

Bán Nước Từ Cội Nguồn Ðộc Dược?

Trần Thúc Vũ



Dù yêu hương cốm thơm Hà Nội
Không quên Bắc Hải liễu xanh cành
Phương Nam nguyện hái hoa màu lửa
Cho thỏa lòng mơ bạn Bắc Kinh.
(Chế Lan Viên)

Bốn câu thơ trên đây là của Chế Lan Viên, một trong những cây bồi bút của đảng cộng sản Hà Nội. Những câu thơ này chắc chắn không phải là ngẫu hứng tùy tiện của tác giả Lửa Thiêng ngày nào, mà nó chính là đuòng lối, là ý đồ, là chỉ thị của đảng cộng sản Hà Nội, nó thể hiện đường lối của tập thể bao gồm những tên  chóp bu nô dịch, ngu xuẩn và hèn hạ, những kẻ chỉ muốn làm đẹp lòng kẻ thù truyền kiếp của dân tộc, của Tổ Quốc Việt Nam.

Hồ chí Minh, tên đầu đàn của cái lũ quái gỡ kia, muốn lập công với quan thầy phương Bắc bằng hành động tự nguyện đem máu lửa về đốt cháy quê hương, tàn phá  dân tộc, tiêu hủy văn hóa truyền thống của nền văn minh Đại Việt, và điều đó phù hợp với những khao khát mà hàng ngàn năm trong quá khứ, tập đoàn thống trị phương Bắc đã lao tâm khổ lực mà chỉ chuốc lấy những thảm nhục, những bại vong. Đến ngày nay, Hồ chí Minh và bè lũ hậu duệ, đàn em đã cúc cung tận tụy chu toàn những khát khao của phương Bắc.

"... Không quên Bắc Hải liễu xanh cành - Phương Nam nguyện hái hoa màu lửa – Cho thỏa lòng mơ bạn Bắc Kinh..." đủ để phơi trần cái dã tâm đốn mạt của bè lũ vong bản: không sơn hà, không xã tắc, không tổ tiên, không Tổ Quốc, không hồn thiêng sông núi. Chúng hiện nguyên hình là loài cầm thú, sẵn sàng bán đi tất cả, dâng lên tất cả cho bọn quan thầy, ngữa cổ ngóng đợi, rập khuông mọi hành vi của quan thầy để răm rắp làm theo dù phải ném vào lửa đỏ toàn thể sinh linh của dân tộc Việt. Những việc làm của cộng sản Việt Nam trong quá khứ chứng tỏ điều này.

Từ cuộc phát động cải cách ruộng đất, đấu tố giết hại biết bao dân lành vô tội, đến việc gây chiến tranh, ném vào lửa đỏ hàng triệu sinh linh, gây hận thù giữa anh em cốt nhục, tàn hủy biết bao những mầm non, biết bao nhiêu những tài năng, gây xáo trộn đảo điên đến tận cùng xã hội, tiêu hủy hết mọi truyền thống tốt đẹp của dân tộc, tận diệt mọi lương năng và đạo đức, phá hủy lòng yêu thương, gieo rắc hận thù mà ngày nay hậu quả là một xã hội tan tác, đầy dẫy tội ác, một đất nước đắm chìm trong bóng tối của tội lỗi. Mọi sinh lộ của dân tộc bị tắt nghẽn. Một dân tộc vốn quật cường khí phách như thế, thì nay đã trở thành một dân tộc sợ sệt, nép mình cam chịu những thống khổ từ bạo quyền.



Đảng cộng sản Hà Nội - những tên chóp bu - chỉ mong có thế, để ngông nghênh bóc lột xương máu, rút bòn đến tận cùng xương tủy dân lành, mà người dân cam đành cúi đầu nhẫn nhục. Chúng chỉ mong có thế để tha hồ thao túng lộng hành, và quan thầy của chúng, bọn phương Bắc, kẻ thù truyền kiếp của dân tộc ta cũng chỉ mong có thế để dập tắt lòng bất khuất của một dân tộc hào hùng hầu rữa được mối nhục bại vong bao lần trong quá khứ. Chúng muốn những con dân Đại Việt tiêu diệt lẫn nhau để thênh thang chiếm đoạt, đặt dân tộc Việt Nam dưới ách đô hộ như ngàn năm cũ, và dần dần đồng hóa, tiêu hủy một dân tộc mà suốt mấy ngàn năm chúng không thể khuất phục. "Cội nguồn độc dược" bắt nguồn từ những tham vọng điên cuồng của một nhóm người có trái tim ác quỷ. Chúng lợi dụng những chiêu bài hoa mỹ, huênh hoang rêu rao chủ nghĩa, lợi dụng ngọn cờ dân tộc, lừa mị những trái tim khao khát một lý tưởng tự do và độc lập, để cuốn vào cơn lốc say mê những điều chúng biết rất rõ là chẳng bao giờ chúng mong muốn sự thật. Chúng khai thác tận cùng mọi ngôn ngữ, để giương danh, đễ khoe khoang thành tích, mà thực chất chúng chỉ là những tên đồ tể khát máu đội lốt hiền nhân lừa mình, dối người.

Không phải đến nay cộng sản Hà Nội mới lộ diện bản chất bán nước của chúng, đỉnh cao trí tuệ của chúng chỉ sánh ngang hàng bản chất của loại súc sanh. Nếu không phải như thế, thì tại sao năm 1974, khi mà Hải quân Trung Quốc tấn công chiếm đoạt quần đảo Hoàng Sa, một quần đảo mà 200 năm về trước đã có cái tên Việt Nam là "Cát Vàng". Chúng dư biết đó là quần đảo của Việt Nam, của Tổ Quốc Việt Nam, vậy mà chúng vỗ tay reo mừng, tạc tượng tên chỉ huy cuộc xâm lược ấy mà hoan hô rầm rĩ. Vậy mà tên Phạm Văn Đồng lại đánh điện chúc mừng chiến thắng của lũ cưỡng chiếm đất đai của Tổ Quốc mình.

Tập đoàn chóp bu của đảng cộng sản Hà Nội không thể đỗ thừa cho cá nhân bất cứ một ai, chúng không thể chạy tội trước lịch sử và dân tộc. Chúng thường vỗ ngực khoe khoang "xuyên suốt sợi chỉ đỏ", "cá nhân lãnh đạo, tập thể chỉ huy". Nhân dân không còn khờ khạo để chúng chạy tội, đổ vấy trách nhiệm cho riêng bất cứ một người nào. Quốc hội bù nhìn do chúng điều khiển đã thông qua hiệp ước bán nước này. Tập đoàn khốn kiếp ấy làm sao chạy được tội. Chắc chắn không thể nào khác được. Nhân dân sẽ vùng lên và bắt chúng phải đền tội.

Truyền thống "bành trướng Hán tộc" với tham vọng "Đại Thống Thiên Hạ" không bao giờ ngưng chảy trong huyết quản của kẻ thù phương Bắc, vẫn luôn dòm ngó, thèm thuồng giải đất phương Nam của dân tộc Đại Việt, dù rằng đã bao phen phơi thây chật đất.

Bắc phương thừa hiểu dân tộc Việt Nam cực kỳ kiên cường và bất khuất, và nhất là thời đại ngày nay, Bắc phương không thể ngang nhiên dùng lá bài quân sự để xăm lăng một nước khác, dù rằng 23 năm về trước chúng đã vờn thử bằng một cuộc tấn công dưới danh nghĩa dạy cho người đàn em cộng sản một bài học để phải trả cái giá nặng nề cả về tinh thần lẫn vật chất. Liệu rằng bọn cầm quyền phương Bắc có quên được mối hận đối với đứa đàn em lường lọc, phản bội, ăn cháo đá bát ấy được không? Câu trả lời chắc chắn là không.

Nỗi đau uất và căm giận ấy không thể nào nguôi ngoai và sẽ có ngày Bắc phương buộc bọn đàn em vong ân bội nghĩa phải trả bằng cái giá lớn lao cộng cả vốn lẫn lời. Chẳng lẽ bọn cầm quyền Hà Nội ngu xuẩn đến độ không biết được điều đó hay sao?

Từ khi Liên Xô sụp đổ, bọn cầm quyền Hà Nội như một đứa trẻ bơ vơ lạc loài không nơi nương tựa. Nếu khôn ngoan một chút, thông minh một chút, can trường một chút, thể diện một chút... vẫn đóng cửa biên giới, đoạn tuyệt với kẻ tử thù thì vị tất đã làm được gì trong định luật quốc tế hiện nay? Và biết đâu tương lai sẽ được mở ra từ nhiều phương trời khác. Bang giao Trung Việt được nối lại, Hà Nội khúm núm, xum xoe, đi bằng gối, cúi mặt thần phục Bắc Kinh, chẳng cần đến đám con trời đa nghi và thâm hiểm, bất cứ ai cũng chẳng thể nào đặt niềm tin vào loại người "ăn cháo đá bát". Và mọi điều đã và đang diển ra, mâm cơm sơn hào hải vị đã bị Bắc phương trộn những lượng độc dược khủng khiếp nhất, vi diệu nhất. Và như một đàn chó đói, tập đoàn cộng sản Hà Nội đã bị đánh bả. Nay thì vô phương cứu chữa. Độc dược đã ngấm đến tận tâm can tỳ phế.

Mưu đồ cắt đất, bán nước được ký kết và giữ kín như bưng, vậy mà lại bị tiết lộ. Ai? Ai đã bật mí? Chẳng ai khác, chính là bọn chóp bu Trung Nam Hải.

Luồng căm phẩn trong dân chúng trong và ngoài nước cuồn cuộn dâng cao, cả nhân loại đều nhìn về Hà Nội chê cười, phỉ nhổ. Cái danh hảo mà trên 70 năm trời tô son, trét phấn, lao tâm khổ trí bỗng chốc tan tành thành mây khói để lộ hiện nguyên hình một lũ đầu trâu mặt ngựa, lòng lang dạ thú ghê tởm nhất trong dòng lịch sử dân tộc Việt. Bọn chóp bu Trung Nam Hải đang ngồi rung đùi nheo mắt cười ruồi. Chưa hết, sẽ đến một lúc, nếu cần, bọn cầm quyền Bắc Kinh sẽ bạch hóa tất cả những đê tiện của lũ người vong bản, tráo trở, bỉ ổi từ "bác Hồ muôn vàn kính yêu" của chúng trở xuống.

Bọn chóp bu Hà Nội chẳng những bị nhân dân nguyền rũa, chết không đất chôn thây, và bản án dành cho dòng họ bòn rút xương máu của muôn dân chắc chắn sẽ không bỏ sót. .. Cái số phận dành cho những tên bán nước cầu... nhục từ xưa đến nay luôn luôn là thảm khốc. " Thiên võng khôi khôi. Sơ nhi bất lậu."

Đất đai Tổ Quốc bị cắt xén từng phần đưa đến họa diệt vong của cả một dân tộc không phải là điều không thể xẩy ra. Nếu con dân Đại Việt cứ tiếp tục thủ phận, sợ hãi, nhắm mắt làm ngơ để mặc cho tập đoàn cộng sản Hà Nội chuyên quyền thao túng, tự tung tự tác, thì đến một lúc nhà tan, cửa nát, đất nước tiêu vong - "đêm dài nô lệ" của nghìn năm trước lại một phen mở ra. Trước viễn ảnh đen tối đó, thử hỏi có muốn an thân, thủ phận cũng chẳng còn được nữa. Phải chăng điều âu lo ấy đã được thi sĩ Tản Đà báo động từ trước:

Hồng Lạc nhi tôn kim hữu chủng
Bất tri thử hậu cách hà như
(Cháu con Hồng Lạc còn đây
Rồng Tiên không biết mai này ra sao ?)
Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu.

Nếu trước đây, Bộ Thuộc Địa Pháp nhận lá thư xin việc của Nguyễn Sinh Cung thì chắc chắn lịch sử Việt Nam đã đổi khác, dân tộc Việt Nam đã không phải gánh chịu hậu quả thảm khốc như ngày nay. Muốn nói sao thì nói, nhưng không thể phủ nhận Hồ Chí Minh là một thiên tài. Phải! Đúng là một "thiên tài đốn mạt". Khắp trong thiên hạ, từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây không một gãgian hùng nào có thể sánh bằng cho đến bây giờ, dù rằng đã trên 30 năm đi chầu Lenine nhưng còn rất nhiều người còn mơ hồ về con người đốn mạt ấy. Một con người không biết yêu thương cha mẹ, anh em, vợ con... thì làm sao biết yêu thương quê hương, Tổ Quốc, dân tộc; làm sao biết yêu thương, và xót xa cho sinh linh trăm họ. Cuộc đời của Hồ là cuộc đời của kẻ lường gạt, dối mình, lừa người, gian dâm, quỷ quyệt. Một con người như thế thì không điều gì y không làm. Nếu không phải là Hồ thì làm sao Trường Chinh dám tùy tiện tàn hại dân lành trong vụ "cải cách ruộng đất". Nếu không phải là Hồ thì làm sao Phạm Văn Đồng, một gã thủ tướng bù nhìn, dám tùy tiện bán nước? Vậy mà khi y giương cao ngọn cờ dân tộc đánh đuổi thực dân Pháp là được toàn dân bừng bừng ủng hộ. Hàng trăm vạn thanh niên, trí thức, nông dân, thợ thuyền, mọi tầng lớp, không phân biệt giai cấp, giàu nghèo, bỏ hết sản nghiệp, tương lai, bừng bừng tụ nghĩa thề "quyết tử để Tổ Quốc quyết sinh".

Nếu ngày ấy Hồ Chí Minh lộ diện là một tên cộng sản quốc tế, giương cao ngọn cờ quốc tế vô sản, chủ nghĩa xã hội thì liệu có qui tụ được sức mạnh dân tộc như thế hay không? Liệu có thể thành lập được đội quân mà cộng sản rêu rao là "khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng"?

Ngay từ khởi đầu, dã tâm của tên tay sai quốc tế vô sản đã lộ hiện bản chất vô cùng tàn độc. Y đã dùng trăm phương ngàn kế để bôi nhọ, thủ tiêu, tận diệt các đảng phái yêu nước khác: Đức thầy Huỳnh Phú Sổ, đảng trưởng Đại Việt Trương Tử Anh, Đại Việt Duy Dân Lý Đông A và vô số những người yêu nước khác chỉ vì họ là những người thật lòng yêu nước. Và mặt khác, y trở mặt phản phúc giết hại những người đã từng cưu mang giúp đở cuộc chiến đấu chống Pháp đến tận cùng khánh kiệt tài sản như bà Cát Thanh Long, toàn gia bị truy sát... Sự phản phúc, tráo trở, vắt chanh bỏ vỏ không dừng lại ở đó, mà nối tiếp từ tập đoàn lãnh đạo thế hệ này qua tập đoàn lãnh đạo thế hệ khác. Những Hồ chí Minh, Trường Chinh, Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu... đều là một dòng, một duộc như nhau.

Cuộc chiến tranh chống Pháp 9 năm, công lao thuộc về toàn dân Việt Nam. Xương máu bao người đã đổ ra chỉ vì nền độc lập của dân tộc bị tập đoàn cộng sản lợi dụng cho mưu đồ đen tối mang tính Mác Lê của chúng. Quân đội Nhân dân Việt Nam lúc khởi đầu là đoàn quân tập hợp những người yêu nước, dần dần bị lợi dụng làm phương tiện riêng cho đảng cộng sản: " Trung với đảng, hiếu với dân".

Vậy thì Tổ Quốc nằm đâu trong sự trung liệt ấy ? Rõ ràng vị trí Tổ Quốc không hề có trong lòng những tên chóp bu cộng sản. Chúng tẩy nảo, nhồi sọ thế hệ tuổi thơ "yêu bác Hồ chí Minh", "yêu bộ đội cụ Hồ" mà không hề dạy dỗ con em yêu cha mẹ, anh chị em, họ hàng, chòm xóm, quê hương và Tổ Quốc... để từ từ khi trưởng thành tuổi thơ quên hết cội nguồn mà hậu quả là ngày nay xã hội Việt Nam đầy dãy tội ác, mất lương tri và vô đạo. Cộng sản dạy các em "Yêu Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa", vậy nếu Việt Nam không là xã hội chủ nghĩa thì sao? Chắc các em phải căm thù?!

Từ những cội nguồn vô luân khốn kiếp ấy, những hành vi bán nước buôn dân vừa được phát giác không phải là một sớm, một chiều, không phải chỉ là một cá nhân, mà là một chủ trương nhất quán "xuyên suốt sợi chỉ đỏ" khởi nguồn từ tên đầu sỏ thứ nhất. Ý đồ bán nước không phải bắt nguồn gần đây, mà thực chất là một mưu đồ thực thi khát vọng muôn đời của kẻ thù phương Bắc mà Chế Lan Viên gọi là "cho thỏa lòng mơ bạn Bắc Kinh!".

Dã tâm "vắt chanh bỏ vỏ" rõ ràng hơn sau ngày cộng sản chiếm miền Nam. Cung cách đối sử với nhân dân Việt nam càng ngày càng tàn bạo. "Nướng con đen trên ngọn lửa hung tàn. Đầy con đỏ xuống đáy hầm tai vạ." Ngay cả những người đã đóng góp công lao cho cộng sản đến kiệt sức và được tuyên dương là"những người Mẹ Viêt Nam anh hùng", những chiến sĩ anh hùng, Quân Đội Nhân Dân Anh Hùng... đều bị chúng coi như cỏ rác. Ai làm nên "sự nghiệp bóc lột" cho chúng ngày nay? Ai đã tạo ra những Điện Biên Phủ mà cộng sản đã dương danh? đó chẳng phải là những người lính chiến mà ngày nay lương lương của họ chỉ bằng 1/3 lương của một cán bộ đồng cấp khác trong ngành công an, chưa kể đến những quyền lợi béo bỡ dành cho dành cho ngành công an, ngành được coi là "phương tiện trấn áp nhân dân, phương tiện bảo vệ đảng". Công hãn mã của những người lính chiến năm xưa dưới chế độ cộng sản ngày nay là những quảng đời còn lại trong cái cảnh:

Đầu đường Đại Tá vá xe
Cuối đường Trung Tá bán chè đậu đen!



Họ đã bị lừa gạt dưới chiêu bài chiến đấu cho Tổ Quốc, cho độc lập dân tộc, cho chủ quyền lãnh thổ, cho tự do, công bằng. Nay họ đã hiểu ra rằng họ đã vô tình dựng lên một tập đoàn còn hung bạo hơn bất cứ một kẻ thù xâm lược và đô hộ nào khác của ngoại bang. Không phải đến hôm nay, một số các cựu tướng lãnh của họ, các cấp chỉ huy của họ, các bạn đồng ngủ của họ mới can trường đứng lên hạch tội đảng bán nước. Năm 1997, trong ngày kỷ niệm thành lập Quân Đội Nhân Dân 20 tháng 12, người ta đọc thấy một biểu ngữ lớn đuọc treo trong ngày Đại Hội viết: "Trung với nước - Hiếu với dân - Khó khăn nào cũng vượt qua - Kẻ thù nào cũng đánh thắng." Tại sao không còn trung với đảng? Phải chăng có sự thức tỉnh, trở mình? Biểu ngữ sau đó biến mất và người ta không biết biến chuyển có ý nghĩa đó có bị dập tắt, trù dập trong bóng tối hay không.

Người ta tự hỏi, đứng trước hành vi bán nước, phản bội dân tộc của tập đoàn lãnh đạo đảng CSVN, kẻ thù cần phải đánh thắng, cần phải đập nát là tập đoàn lãnh đạo bán nước kia, những chiến sĩ trong hàng ngủ Quân Đội Nhân Dân có vì "trung với nước, hiếu với dân" mà hoàn thành một cuộc cách mạng đổi đời khi trong những ngày gần đây, sau khi một phần lãnh thổ của Tổ Quốc bị cắt dâng cho Tầu, lòng dân đang hướng về tập thể quân đội.

Đất đai của Tổ Quốc không phải chỉ "bao nhiêu tấc đất, tấc vàng bấy nhiêu" mà mỗi tấc đất của Tổ Quốc chính là từng tấc máu xương của ông cha để lại. Bọn xâm lược Bắc Phương đã chiếm đoạt của chúng ta hàng ngàn năm nay muôn ngàn tỷ tỷ những tấc đất máu xương. Đâu rồi Phiên Ngung Thành! Đâu rồi Lĩnh Nam Sơn! Đâu rồi núi Phân Mao! Đâu rồi Đồng Trụ!...Rồi ngày nay Bản Giốc, Ải Nam Quan, Đồng Đăng, Yên Tử ... tiếp nối từ từ chìm khuất vào nội địa Trung Hoa với sự tiếp tay của tập đoàn phản quốc Hà Nội.

Sự xâm thực dần mòn từ phương Bắc sẽ không dừng lại và có thể tiếp nối với những chiều hướng nhanh và mạnh hơn. Bọn chóp bu Hà Nội đã khai mở và vẽ đường cho kẻ thù truyền kiếp phương Bắc. Liệu đã có bao người nghĩ tới câu hỏi mai này Thăng Long vê đâu ? Huế là đâu ? Sài Gòn, Cà Mâu là đâu nếu cả một giải non sông gấm vóc ấy, một dân tộc kiên cường và bất khuất ấy bị Bắc phương tràn ngập, xóa nhòa trong ký ức nhân loại... nếu cả một dân tộc cứ chịu cúi đầu, khoanh tay nhắm mắt làm ngơ mặc cho tà quyền Hà Nội quyết định số phận mình và số phận của Tổ Quốc.

Đau đớn thay! Giữa lúc đất nước đang bị xói mòn, cắt bán, nhân dân Việt Nam đang bị đày ải xuống tận cùng tai vạ thì đám văn nô, bồi bút đua nhau hổ trợ cho bọn cuồng xâm bằng những thơ văn dạng Tố Hữu, Chế Lan Viên... và cả những tác phẩm ở hải ngoại bôi bẩn lịch sử, bôi bẩn văn hóa, bôi bẩn những anh hùng dân tộc, nhục mạ tổ tiên... và điều đó chỉ có tác dụng làm lụn bại khí phách của giống dòng Đại Việt, tiếp tay cho bè lũ bán nước trước mưu đồ xâm lược của Bắc phương.

Làm sao có thể ngoãnh mặt làm ngơ để như thế được?!

Trần Thúc Vũ

(Theo Web Diễn Đàn Dân Chủ)

Xem thêm:



Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 180

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 179