DÂM HUYẾT KIẾM



 DÂM HUYẾT KIẾM

Chu Mộng Long/FB

(Truyện kiếm hiệp của Chu gia. Truyện có yếu tố nhạy cảm và bạo lực. Các bạn cân nhắc trước khi xem!)
<0><0><0>

Dương Thuận là cháu 3 đời của Dương Quá. Dù khi đạt đến tuyệt đỉnh võ công, Dương Quá chỉ dùng thanh kiếm gỗ, nhưng chàng lại sở hữu một thanh bảo kiếm ở trong người, có tên là Dâm huyết kiếm để truyền lại cho con cháu.

Ban đầu Dương Thuận chỉ dùng thanh kiếm này để sinh hoạt cá nhân. Nhưng khi có quyền, thanh kiếm này lại nổi loạn dắt họ Dương sinh hoạt nhầm chỗ, dẫn đến tai hoạ không ngờ.

Đêm hôm ấy, sau khi uống rượu dương dâm hoắc, Dương Thuận muốn đi sinh hoạt cá nhân. Lẽ ra Dương Thuận vào toilet nhà mình thì bước sang nhà hàng xóm. Nhìn cái toilet hàng xóm, Dương Thuận thốt lên:

- Ôi toilet đẹp quá!

Trong đầu chàng nghĩ, cái toilet này còn đẹp hơn cả cái giường mà tổ phụ tổ mẫu của chàng từng nằm trong Cổ Mộ. Cái giường mang hình hài người phụ nữ, da trắng như tuyết, tóc như mây. Cái gường nhấp nhô gợn sóng, mang hình hài cả gò bồng đảo lẫn suối khe. Nhấp nhô mà mềm mại. Chàng sờ tay lên đôi gò bồng đảo thấy mát lạnh, lần xuống suối khe thấy hơi nước róc rách. Chàng rơi vào mê hồn như thể lần đầu tiên tổ phụ Dương Quá được Tiểu Long Nữ đưa về Cổ Mộ. Vậy là huyền thoại về tổ phụ của chàng là có thật chứ không phải do Kim Dung bịa. Ngủ trên chiếc giường này có thể trường sinh bất lão, chàng nghĩ vậy.

Nói đoạn chàng khoả thân và leo lên giường để dưỡng sinh, sách báo gọi là "sinh hoạt cá nhân". Đúng lúc đó, chiếc giường như có phép mầu nhiệm, nó cựa quậy rồi rên lên. Chàng giật mình như thể rơi vào động yêu quái. Một cách tự động, thanh Dâm huyết kiếm trong người chàng bung ra, đâm thẳng vào khe suối, truyện kiếm hiệp của Kim Dung gọi là tử huyệt. Chiếc gường rung lên là tiếng kêu thất thanh. Chàng nhìn xuống, không thấy máu, chỉ thấy bọt sữa rỉ ra. Người chàng rung lên, mắt nhắm lại và cứng đơ như thể toàn thân xác của chàng bị ướp lạnh trong làn không khí lạnh buốt của Cổ Mộ.

Đúng lúc đó, có tiếng đàn ông la lên và tiếng bước chân từ đâu phóng tới. Gần như không có chiêu thức nào, chỉ thấy loáng qua cái dao cắt tiết gà tiết lợn đâm thằng vào lưng chàng. Chiếc dao ngập lút từ lưng qua ngực. Chàng trố mắt nhìn xem ai, té ra là Công Tôn Thành, phản đồ của phái Tiêu Dao, giang hồ gọi là phái Tiêu Đao. Kể ra thì dài dòng, nhưng việc chỉ diễn ra trong chớp mắt.

- Ngươi chiếm đoạt vợ ta. Dâm huyết kiếm không phải để ngươi lạm dụng đâm bậy! - Công Tôn Thành thét lên.

- Ta chỉ sinh hoạt cá nhân. Nhưng ngươi dùng chiêu thức gì mà nhanh vậy? - Dương Thuận trong hơi thở tàn vẫn phải hỏi cho ra nhẽ.

- Vô chiêu thắng hữu chiêu. Ngươi tưởng sở hữu được Dâm huyết kiếm là vô địch thiên hạ sao? - Công Tôn Thành trả lời.

Nói đoạn Công Tôn Thành vặn cái dao. Máu phụt ra như tên bắn. Chiếc dao cắt cổ gà cổ lợn vừa rút ra khỏi thân thì Dương Thuận trợn mắt mà chết tốt. Công Tôn Thành đưa tay vuốt mắt và an ủi người quá cố: "Cầu cho ngươi về với tổ tiên cùng Dâm huyết kiếm của ngươi. Ở bên ấy nhớ dụng kiếm, à lộn, sinh hoạt cá nhân đúng chỗ!"

Chưa biết rồi Công Tôn Thành và chiếc giường yêu quái kia được bọn giang hồ xử lý thế nào, hồi sau phân giải.

Chu Mộng Long/FB




Tiểu thuyết hư cấu của Chu gia chỉ mượn ngôn từ báo chí chứ không liên quan đến người thật việc thật. Hình ảnh của báo chí chỉ là dẫn nguồn để không mang tiếng đạo văn.

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 180

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 179