TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM - 28

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM - 28

Hoàng Trường Sa phụ trách

Tranh thơ "Việt Nam Mến Yêu" của Trầm Vân


CÂU ĐỐI

1) Vế xuất về nói lái:
Tình chan chứa là tình chưa chán. (Khuyết danh)

2) Câu đối về “Chiến binh VNCH”:
Hậu phương xưa an bình, muôn người vui hạnh phúc nhờ anh gian nan lùng giặc
Kinh tế mới khốn khổ, vạn xác ngập Biển Đông bởi mất người bảo quốc an dân 
(Khuyết danh)

3) Câu mời đối của Tiến sĩ Hà Sĩ Phu:
Vế xuất: Sừng sỏ to đùng, óc đất sét vẫn đứng đầu cơ nghiệp! (Hà Sĩ Phu)
Vế đối: Trí tài nhỏ xíu, tâm bùn nhơ mà ngự đỉnh trần gian? (Ts Phạm Hoài Đức)
Nguồn: http://www.hasiphu.com/

4) Câu đối về “Hàng tướng Dương Văn Minh” của Lê Nam:
Đại Tướng sống lâu lên lão làng, thành phần thứ 3, thượng chiêu Trung Lập.
Tổng Thống phù du hai ngày lẽ, thế đứng chính giữa, hạ sách đầu hàng. (Lê Nam)

5) Câu đối về “anh Văn” của Hoàng Trường Sa:
Văn võ, vỏ văng, Văn nguyên vỏ
Võ văn, văng vỏ, Võ cùng văng 
(*) (HTS)
(*) “Văn” là bí danh của “Hèn tướng Võ Nguyên Giáp”, người được phe cộng sản đề cao là “văn võ song toàn”.

6) Câu đối về “Cờ Vàng, cờ Đỏ” của Hoàng Trường Sa:
Cờ đỏ một sao vàng, cờ Tàu Phúc Kiến, Hồ Chí Minh mang vào cướp nước
Cờ vàng ba sọc đỏ, cờ nước Việt Nam, Ngô Đình Diệm phất cao giữ quê (*) (HTS)
(*) Cờ Trung Cộng là cờ đỏ 5 sao vàng, cờ Việt Cộng là cờ đỏ 1 sao vàng, vốn là cờ của Cộng sản Phúc Kiến, Hồ Chí Minh cuỗm về, trước làm Cờ Đảng, sau đổi thành Cờ Nước (Quốc Kỳ VNDCCH và CHXHCN VN).

7) Câu đối nói lái khác:
Thầy giáo tháo giầy, vấy đất vất đấy.
Thầy tu thù Tây, cạo đầu cầu đạo.

Nguồn: https://www.daovien.net/t92-topic

8) Vài vế đối về chơi chữ:
Xuất: Con rể nết na xem tử tế (Khuyết danh)
Đối 1: Ông chồng cay đắng kể công phu (Khuyết danh)
Đối 2: Sơn hà nguy biến dậy non sông (*) (2N)
Đối 3: Thấy tiền rồi không thấy quan tài (**) (Việt Nhân)
Đối 4: Sợ già nhăn nheo như cụ lão (***) (HTS)
(*) Sơn hà = non sông.
(**) Thấy=quan; tiền=tài; Thấy tiền = quan tài; Ý câu: Tham tiền bất nghĩa sẽ mau thấy quan tài !
(***) Sợ = cụ, già = lão ; Sợ già = cụ lão.


THƠ

 

BÀI THƠ EM GỬI CHỊ

Em ở bên nầy xa xôi quá
Ngậm ngùi nhớ Chị ở phương xa
Âm thầm ôm mối sầu thương mãi ...
Tình Chị trao Anh quá đậm đà

Em ở bên nầy xa Chị quá
Đêm về không trọn giấc đơn côi
Thao thức tàn canh em thương Chị
Vò vỏ bên đời nhạn lẻ đôi !

Em ở bên nầy xa Chị quá
Trùng dương ngăn cách Chị Em ta
Làm sao em được chia cùng Chị
Mất mát đau thương dấu ngọc ngà !

Em ở phương nầy xa xôi quá !
Chắp cánh không bay đến gần người
Giúp Chị lau khô giòng lệ đổ
Khóc Người Yêu Dấu mãi khôn nguôi ...

Không thể làm sao Chị lảng quên
Tình yêu dịu ngọt, quá thần tiên
Chị ơi ! trong cỏi nhân sinh ấy
Rảy nước cành dương (cam lồ) rửa muộn phiền


Hà Linh Thủy
June 2005

 

 







 


Mưa phùn


Hoàng Liên Sơn mây phủ,

Đêm lấn ngày, trời ngái ngủ âm u,

Chốn rừng sâu nước độc hoang vu,

Nơi đày ải những tù binh thất trận.


Người lính miền Nam nuốt hận,

Đội mưa phùn, chầm chậm lết đôi chân,

Vai trơ xương, vết đòn gánh tím bầm,

Hai thùng nước nặng dần theo nhịp bước.


Mưa lắc rắc trên dốc mòn trơn trượt,

Giọt li ti thấm ướt mắt quầng thâm,

Giọt lách luồn trong mái tóc hoa râm,

Giọt len lỏi xuyên qua lần áo rách.


Gió bấc lạnh tẩy da người trắng bệch,

Hàm răng long lách cách vỗ liên hồi,

Như nóng lòng cắn đứt chuỗi mồ hôi,

Đang bươn bả vượt bờ môi tê cóng.


Mờ mờ màn mưa mỏng,

Lối đi về dợn sóng mấp mô.

Tiếng dế vọng mơ hồ,

Từ kẽ nứt của nấm mồ đắp vội.


Đôi mắt đã nhạt màu theo cơn đói,

Hững hờ nhìn bầy lang sói vây quanh,

Xót xa thương cho đất nước tan tành,

Dưới nanh vuốt của hung tàn bạo ngược.


Trên vai nặng, chất chồng thêm nợ nước,

Sức kiệt dần, chưa trả được thù chung,

Thân nam nhi hơn nửa kiếp vẫy vùng,

Đành ôm hận giữa gông cùm xiềng xích.


Ngày núi rừng tịch mịch,

Đêm côn trùng rả rích nhặt khoan,

Chốn lao lung, trăm thống khổ nhọc nhằn,

Biết bao kẻ đã vùi thân đất Bắc.

 



Mưa gió ướp làn môi tím ngắt,

Hờn căm nung tròng mắt đỏ au,

Người lính ngẩng cao đầu,

Khối sầu đau bốc lửa.


Trong thân xác như cành khô hết nhựa,

Dòng máu cuồn cuộn tựa sóng Trường giang,

Chở về tim ngày tháng cũ huy hoàng,

Đầy nắng ấm của miền Nam thuở trước.


Mắt long lanh sáng rực,

Người tù háo hức vọng phương xa,

Mộng thấy con thơ, từ chốn quê nhà,

Cưỡi nắng đến tìm cha nơi đất trại.


Cười vang vang điên dại,

Gánh trên vai, vất bỏ đại bên đàng,

Chân luýnh quýnh vội vàng,

Liều nhắm hướng miền Nam lao thẳng tới.


Tiếng người la ơi ới,

Tiếng lang sói thét gầm,

Tiếng súng nổ thật gần,

Tiếng xác thân rơi rụng.


Người tù chết, cánh tay gầy dang rộng,

Trên môi thâm còn thoáng đọng nụ cười,

Còn lung linh trong ánh mắt cuối đời,

Màu nắng ấm của phương trời xa lắc.


Gió vẫn rít trên rừng sâu đất Bắc,

Giọt mưa phùn vuốt mắt kẻ sa cơ.

Ai xuôi Nam, nhắn hộ với con thơ,

Người cha đó chẳng bao giờ về nữa.


Trần Văn Lương

Cali, Quốc hận năm 2003

 


Tháng Tư Buồn


Tháng Tư Đen ôi buồn

Trong tim còn rỉ máu

Nỗi đau người mất nước

Sống cuộc đời lưu vong


Lòng vẫn hoài ngóng trông

Một ngày về quê cũ

Thăm lại mái tranh nghèo

Với dòng sông tuổi nhỏ


Sẽ về qua con phố

Đi dạo những con đường

Những ngõ nghách thân thương

Của một thời sách vở

 



Sẽ không còn trăn trở

Nỗi nhung nhớ vơi đầy

Niềm sầu hận ngất ngây

Của những người thua cuộc


Ai người mang ánh đuốc

Soi sáng những đêm dài

Hãy tiến bước sát vai

Dành quê hương trở lại

....

Mấy mươi năm rồi đó

Thời gian đã quá dài

Làm thân người mất nước

Sống phận kẻ lưu vong


phamphanlang

 

Yêu Em Tuổi Ngọc Vừa Tròn


yêu em ...

từ lúc còn thơ

tóc mây vừa phủ

bên bờ vai thon


yêu em ...

dáng ngọc vừa tròn

giọt sương buổi sáng
vẫn còn lung linh


yêu em ...
vương nhẹ đường tình
hồng hoang kề cận
bóng hình em yêu


yêu em ...
phố nhỏ đường chiều
vàng thu lá rụng
tiêu điều hoang sơ





 







yêu em ...

nhặt lá đề thơ
gẫm trong nhung nhớ
tràn bờ yêu thương


yêu em ...
thoảng nhẹ mùi hương
mắt nai ngơ ngác

hồn vương tơ lòng


yêu em ...

đêm nhớ ngày mong
dáng xưa tuổi ngọc
ngàn năm thương hoài.


Triều Phong Đặng Đức Bích 

 



Ngoại Ơi, Làm Sao Cứu Nước ?


– Mình sắp mất nước phải không hở Ngoại,

Sao con nghe đồn đãi mấy ngày nay,
Rằng bọn Tàu đem chiến hạm, tàu bay,
Cùng quân lính trải dài theo biên giới.


Trong khi đó bạo quyền vì tư lợi,
Bắt bớ ai dám lặn lội xuống đường
Để tỏ lòng yêu tổ quốc, quê hương,
Và lên án bọn Bắc phương xâm lược.


– Con yêu dấu, theo những gì thấy được,
Thực tế thì mình mất nước từ lâu,
Kể từ khi đám Việt cộng cùng nhau,
Ký giấy bán cho Tàu nhiều năm trước.


Nhìn trong nước, chính quyền thì bạo ngược,
Còn dân thường chỉ muốn được giàu mau,
Bởi tham tiền, chẳng nghĩ trước nghĩ sau,
Nên mắc bẫy lái buôn Tàu lắm bận.


Người Việt hết còn khả năng nổi giận,
Cả ngày dài lận đận kiếm miếng ăn,
Chỉ cần đời bớt một chút khó khăn
Là mãn nguyện, chuyện xâm lăng mặc kệ.


Bọn quỷ đỏ làm hư bao thế hệ,
Trẻ suốt ngày chỉ kiếm kế ăn chơi,
Học không lo, miễn chạy chọt đúng người,
Trường ốc cũ biến thành nơi đổi chác.


Gái quê lớn mơ lấy chồng nước khác,
Trai tỉnh thành bệ rạc đến buồn nôn.
Khắp phố phường toàn lừa đảo, du côn,
Quan chức cũng chỉ rặt tuồng vô lại!


Buồn nhìn ra hải ngoại,
Kẻ nhờ “trời”, người bươn chải làm ăn,
Có chút tiền lại khoác áo đội khăn,
Thành đoàn lũ xăm xăm về hưởng thụ!


Đứa lắm bạc vênh vang lên làm chủ,
Mặc dân nghèo đang chịu đủ thương đau.
Và để thân được yên ổn sang giàu,
Lách cửa trước, luồn cửa sau hối lộ.


Có vài nhóm lại dở trò khả ố,
Tự xưng mình “trí thức” ở phương xa,
Thỉnh nguyện này, kiến nghị nọ tuôn ra,
Mong lũ ngợm ở quê nhà chiếu cố.


Tiền nhân đã bốn ngàn năm gian khổ,
Mồ hôi và máu đổ đã thành sông.
Chỉ vì nay Vẹm phản bội giống dòng,
Họa mất nước đau lòng không tránh được.





– Ngoại ơi Ngoại, làm sao mà cứu nước,

Khi chính mình quá yếu trước ngoại xâm,
Khi Việt gian luôn bắt bớ giam cầm

Những ai dám vạch trần ra sự thật.


Con của Ngoại, việc phải làm trước nhất,

Là toàn dân phải lật được bạo quyền,
Phải cùng nhau can đảm đứng vùng lên,
Vì tổ quốc, quyết làm nên sự nghiệp.


Phải diệt hết lũ cầm quyền khốn kiếp,
Rồi mới lo tính tiếp chuyện chống Tàu,
Vì giấy tờ bán nước ký từ lâu,
Còn nguyên đó làm sao mình tranh cãi?


Chỉ khi đám Việt gian thôi tồn tại,
Mình mới hòng lấy lại được giang san.
Những công hàm có chữ ký Việt gian,
Lúc đó sẽ hoàn toàn là giấy lộn.


Phải hành động trước khi đà quá muộn,
Đừng hoài công mong mượn sức đồng minh.
Chỉ có mình mới thương đất nước mình,
Đừng tin tưởng đám mẹ mìn chính trị.


Đừng hy vọng chút gì nơi người Mỹ,
Hay trông chờ quốc tế sẽ ra tay,
Trong khi mình vẫn hờ hững vui say,
Quên quốc hận, ngày ngày lo du hí.


Phải ghi nhớ trong lòng cho thật kỹ,
Cuộc chiến này sẽ bền bỉ cam go,
Phải hy sinh đi một chút ấm no,
Phải chấp nhận vì tự do rơi lệ.


Phải cắt đứt tức thì nguồn ngoại tệ
Đã từ lâu khắp bốn bể tuôn về.
Ngừng vẽ vời lý lẽ để “thăm quê”,
Ngưng “du lịch”, dẹp trò hề “từ thiện”.


Và lúc đó, giặc không còn phương tiện,
Để đè đầu và chẹn họng người dân.
Nỗi hờn căm sẽ lớn tựa sóng thần,
Càn quét sạch một lần quân bán nước.


Nếu mình chẳng tự mình vùng lên được,
Để diệt ngay lũ cướp ở Ba Đình,
Thì dân mình sẽ mãi mãi điêu linh,
Và vĩnh viễn nước mình không còn nữa.

 

Trần Văn Lương
New York, 6/2014

 

 

NHẠC

Nuối Tiếc ( Nhạc sĩ: Trịnh Nam Sơn - ca sĩ: Thủy Tiên)


Chiều Tím (Nhạc sĩ: Đan Thọ - ca sĩ: Lệ Thu)


 

Cô Láng Giềng (Nhạc sĩ: Hoàng Quý - ca sĩ: Sĩ Phú)




TIẾU LÂM


1) Cái lò tôn nằm dưới ...

Đông Hải xin đóng góp trong “bài viết vui” này của “thầy Ký” về: “Con cá đối nằm trên cối đá; Con cò lửa đậu ở cửa lò; Chim vàng lông đậu trên giồng lang”…

Trước đây; người phụ nữ VN, thường “nằm than” trong thời gian đầu, sau khi sanh nở - chữ nằm than – than ở đây là than đốt trong lò sưởi, để sưởi ấm. Thì:

    Con cá đối nằm trên cối đá,
    Cái lò tôn đặt dưới l.. to.

Nghe cũng chỉnh lắm - cả về niêm luật; như một cặp câu đối thật - phải không, thưa quý vị? (Vế đối dưới là do ĐH lượm lặt) Hoặc nói lái trong thơ; mà ĐH nhớ mài mại đâu đó – không rõ lắm – đại loại là:

    Chú phỉnh tôi rồi chính phủ ơi,

    Chú khiêng tôi đến Chiến Khu rồi

    Thi Đua cho lắm Thua Đi Mãi

    Kháng chiến lâu ngày khiến chán(g) thôi.

(Hình như của Trần Dần thì phải [?])

Nguồn: Đông Hải

2) CHÌA KHÓA
Tại một bệnh viện tâm thần nọ, để kiểm tra lần cuối trước khi cho bệnh nhân xuất viện các bác sĩ bèn bàn nhau vẽ một cái cửa giả lên tường rồi bảo: "Các anh hãy mở cánh cửa đó ra là có thể về nhà rồi".

Các bệnh nhân hồ hởi xông vào cánh cửa giả mở lấy mở để, duy chỉ có một người đứng từ đằng xa cười ngặt nghẽo.

Các bác sĩ vui mừng vì nghĩ anh này đã hết bệnh liền tiến đến hỏi: "Tại sao anh lại cười?".

Bệnh nhân nọ đáp: "Tại bọn họ ngu quá".

Các bác sĩ mừng thầm trong bụng nhưng để chắc ăn nên hỏi tiếp: "Tại sao anh lại bảo bọn họ ngu".

Anh này bèn giơ cái xẻng lên và nói: "Tại vì tui giữ cái chìa khóa đây này, làm sao mà chúng nó mở cái cửa đó cho được"

Nguồn: CHÌA KHÓA 

3) KIM ĐỒNG HỒ

Một cụ ông tuổi cuối thu mới sắm được một đôi giầy rất ưng ý. Vừa bước vào nhà, cụ liền khoe với cụ bà: “Này bà! Bà có nhận ra điều gì khác lạ trên người tôi không?”

Cụ bà nhìn sơ rồi đáp:

– Tôi chẳng thấy gì khác lạ cả! Vẫn cái áo ông mặc từ tuần trước. Cái quần vẫn cáu bẩn như vậy!

Bực mình, cụ ông vào phòng cởi bỏ hết quần áo, đi ra hỏi bà vợ:

– Thế nào, bây giờ bà có thấy điều gì khác lạ trên người tôi chưa?

– Tôi chẳng thấy điều gì khác lạ cả! Vẫn là cái “kim đồng hồ” lúc nào cũng chỉ sáu giờ rưỡi! Cụ bà thở dài.

Cụ ông hớn hở:

– Phải rồi! Nó chỉ sáu giờ rưỡi bởi vì nó đang nhìn xuống đôi giầy mới của tôi đây này!

Cụ bà ngẫm nghĩ rồi bỗng tươi tỉnh hẳn lên:

 – Ừ nhỉ! Vậy ngày mai ông đi mua mũ mới đi!

(Sưu tầm)


4) Chỉ Ba Lần Ngoại Tình

Viên chức nọ đọc xong tin tức trên báo, quay sang nói với vợ:

- Toàn những vụ ngoại tình, xã hội chúng ta thật là loạn mà!

Nói tới đây, ông chợt sững lại, nhìn vợ mình với vẻ ngờ vực:

- Này, còn mình? Nói thật đi! Mình có phụ tôi bao giờ chưa?

Bà vợ rụt rè:

- Nhưng… mình phải hứa, đừng nổi giận với em nhé!

- Tôi hứa, mình nói đi!

- À, được rồi, vậy nhé: trong đời, em đã trót phụ mình 3 lần…

Quan lớn nhà ta gắng hạ giọng xuống:

- Ba lần? Là những lần nào?

- Lần thứ nhất là lần luận án phó tiến sĩ của mình bị thiếu một điểm, vậy mà sau đó… Sau đó, chủ tịch hội đồng xét duyệt luận án đã chấm điểm cao cho mình, mình còn nhớ không?

- Thì ra vậy. Còn lần thứ hai?

- Chủ tịch tỉnh được lên trung ương, trong khi mình lại là phó chủ tịch ít được mọi người nhắc tới nhất. Rồi sau đó, chính nguyên chủ tịch tỉnh lại đề cử mình làm người kế nhiệm, mình còn nhớ không?

Giọng đức lang quân bắt đầu rơm rớm nước mắt:

- Được rồi, vậy lần thứ ba?

- Lần thứ ba… Lần thứ ba là lần mình bị đưa ra quốc hội để bỏ phiếu tín nhiệm, mà mình thì còn thiếu 450 phiếu…nên em phải vất vả gom từng phiếu một.

--


5) Cô Hàng Xóm
Cô hàng xóm nhờ mình treo hộ cái rèm, xong việc cô ấy dúi vào tay mình mấy lon bia và nói:

- Em muốn nhờ anh một việc nữa, nhưng anh phải hứa là giữ bí mật đừng cho chồng em biết nhé!

Mình chưa hiểu chuyện gì thì cô ấy kéo tay mình vào phòng ngủ và nói tiếp:

- Chồng em yếu từ lâu rồi, nhìn anh phong độ, khỏe mạnh là em biết anh có thể giúp được…

Mình thấy hồi hộp, tim đập phình phịch…

Cô bé tiến sát hơn và thì thầm:

- Chỉ có em với anh trong phòng này thôi… nào khiêng hộ em cái tủ lạnh lên tầng 5 với…

Trời ạ!!

(Lượm lặt đó đây)

 

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 180

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 179