XIN CÁC VỊ HÃY BỎ CÁI TRÒ HÁO DANH VÔ DUYÊN NÀY ĐI !


XIN CÁC VỊ HÃY BỎ CÁI TRÒ HÁO DANH VÔ DUYÊN NÀY ĐI ! 

Tác giả: Nguyễn Doãn Đôn

Nước Đức có câu Thành ngữ: "Wer schreibt, der bleibt" ( Người nào viết thì người đó sẽ tồn tại-Tiếng tăm lưu truyền ở lại) . Họ nói như vậy có nghĩa là chỉ dành cho những trường hợp ai đó viết ra những Tác phẩm có giá trị cả về nội dung và hình thức, được Bạn đọc hâm mộ và trọng vọng.

Chứ như những cuốn sách dưới đây của ông Đỗ Mười và Nông Đức Mạnh thì hỏi rằng ai đó mang biếu không, thì chúng ta có muốn nhận không? Nên hóa ra ông Đỗ Mười và ông Nông Đức Mạnh đã  làm việc tốn công, tốn cả tiền Nhà nước  mà lại mang tác dụng ngược. Nghĩa là học đòi, viết ra cũng muốn là để lại tiếng tăm cho mình, nhưng là tiếng tăm xấu. Tức là ra kết quả âm (-). Tác dụng ngược lại. (Bác Trong nên rút kinh nghiệm này luôn và ngay cho em nhá!).

Bên Đức này kinh doanh mà âm, có khi còn được nhận tiền về của Sở Tài chính; Chứ các vị làm ra kết quả âm này là thiệt đơn, thiệt kép. Tiền trả lương Thư ký, tiền in ấn ...Thuế Dân phải chịu. Vì sách của các vị có ai ngu mà bỏ tiền túi ra mua? Trừ các Thư viện ra; Họ mua là để giải ngân mà thôi.
 
Tôi nghĩ đây là một việc đua đòi theo phong trào, không lành mạnh, không trí tuệ chút nào. Cứ ông nào làm Quan to, là y rằng cũng có cái trò lăm le  cho ra lò mấy tuyển tập dầy cộp. Các vị lợi dụng để dùng tiền Nhà nước in và thảo soạn với mục đích giải quyết khâu oai, để tự sướng. Sách đẹp, giấy tốt, bìa cứng, từ nhà Xuất bản "Sự thật" hẳn hoi mà chả biết có THẬT hay không...

Thưa các vị , kiểu mua danh và hám danh như vậy chỉ mang lại  tiếng xấu để lại cho hậu thế mà thôi. Mong các vị quan tham bất tài và nhất là còn ở trong cái Thể chế Dân không bầu cũng trúng này, thì khi các vị chết rồi, cứ im ỉm mà đi cho thanh thản, chớ có dại nghe mấy thằng Thư ký nó chắp bút xúi bậy.

Các vị có tài thì cứ viết Facebook như đám Dân dã chúng tôi và như các Chính trị gia của các nước văn minh này, thì có phải là hay,  bổ ích, thiết thực và mang tính thời sự  không? 
Chả ai là Dân mà dám ngăn cấm các vị viết cả, chỉ các vị cấm chúng tôi mà thôi. Chúng tôi viết thì người ta đọc. Còn các vị viết, các vị mở mồm ra nói lại cứ hay bị ăn chửi là cớ làm sao? 

Nên bỏ những giai thoại như chuyện tiếu lâm, không ai muốn tin.  Khi ca ngợi ông Chủ tịch Quốc hội thì là hồi nhỏ đi bắt đom đóm về học. Còn ông Tổng Bí thư thì đã già yếu rồi, không dám nói là tham chức, tham quyền lại nói là do có "mái đầu bạc trắng hiên ngang". Hỏi hiên ngang cái gì? Khi anh Y tá vẫn nhởn nhơ như thế? Còn ngoài khơi thì suốt ngày nhìn Hải âu kêu lên "tầu lạ"! 

Phải chăng "hiên ngang" là ở vụ dùng 3000 quân tinh nhuệ, không thèm có lệnh của Tòa, để đêm hôm rình mò vào nhà một cụ già què là Đảng viên lão thành ở Đồng Tâm để bắn nát tim và phanh thây, mổ bụng?

Xin thưa rằng, trong thời đại văn minh này, tình hình dân trí của người Việt rất may là không ngừng được nâng cao; Thiết nghĩ  đã đến lúc các vị phải thật sự nghiêm khắc với bản thân mình. Viết cái gì? Viết cho ai? Viết làm gì? Viết như thế nào? Viết vào lúc nào?... thì phải cố mà động não mà tư duy lên một chút. 

Chứ đến lúc ra đi, các vị để lại một đống giấy lộn; Trước đây trẻ con chúng nó còn hí hửng xé ra dùng để cuộn pháo ;  Chứ bây giờ cho người ta lau trôn, họ cũng lắc đầu, vì chất lượng giấy quá tốt, mặc dù đã vò nhàu nó ra rồi mà vẫn e nó làm đau rát  cái "van" nhạy cảm, nhưng vô cùng quan trọng ở nơi "cuối đường hầm".

Nguyễn Doãn Đôn




Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 209