TẢN MẠN NGÀY 30/4
TẢN MẠN NGÀY 30/4
ĐẶNG CHÍ HÙNG/FB
PHẦN 1: 30/4- NGƯỜI VUI VÀ NGƯỜI BUỒN
Trong một cuộc họp với Mao Trạch Đông hồi năm 1970, Lê Duẩn đã cho Mao Trạch Đông biết, Việt Nam đang trường kỳ kháng chiến chống Mỹ là vì Trung Quốc. Lê Duẩn đã nói, nguyên văn như sau: “Tại sao chúng tôi giữ lập trường bền bỉ chiến đấu cho một cuộc chiến kéo dài, đặc biệt trường kỳ kháng chiến ở miền Nam? Tại sao chúng tôi dám trường kỳ kháng chiến? Chủ yếu là vì chúng tôi phụ thuộc vào công việc của Mao Chủ tịch... Chúng tôi có thể tiếp tục chiến đấu, đó là vì Mao Chủ tịch đã nói rằng 700 triệu người Trung Quốc đang ủng hộ nhân dân Việt Nam một cách vững chắc”.
Còn cuốn sách “MAO: The Unknown
Story” - viết: “Có một nơi gần Trung Quốc, nơi đã có người Mỹ, đó là Việt Nam.
Cuối năm 1963, miền Nam Việt Nam có khoảng 15.000 cố vấn quân sự Mỹ. Kế hoạch
của Mao là tạo tình huống làm cho Mỹ phải gởi thêm quân đội vào miền Nam, ngay
cả có thể xâm chiếm miền Bắc giáp giới với Trung quốc.”. Và Lê Duẩn sau này
cũng đã khẳng định “Ta đánh Miền Nam là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc, cho
các nước xã hội chủ nghĩa”.
Trong khi đó, bà Dương Thu Hương, một
đảng viên đương thời lúc CSVN chiếm được Miền Nam đã khóc trong ngày 30 tháng 4
năm 1975, khi bà theo chân đoàn quân chiến thắng vào tiếp thu Sài Gòn, và bà đã
“Ngồi xuống vỉa hè ôm mặt khóc như cha chết, vì nhận ra rằng, kẻ thắng trận là
một chế độ man rợ hơn người thua”. Bà đã mô tả lại sau này rằng trong bà lúc đó
có “Một cảm giác vô cùng hoang mang và cay đắng vì cái đẹp phải tan nát, và nền
văn minh phải quy hàng”. Còn ông cựu thủ tướng CSVN – Võ Văn Kiệt thì bảo ngày
30/4 là ngày mà “Triệu người vui, cũng có triệu người buồn”.
Đó là thống nhất ư? Không, nước Đức
không cần T54 húc đổ dinh tổng thống. Nước Thái không cần đảng cộng sản lãnh
đạo, nước Sinh chẳng cần sự “đỉnh cao trí tuệ loài người”. Nhưng họ vẫn có tự
do và thống nhất, vươn lên mạnh mẽ. Có gì mà tự hào với cái gọi là thống nhất
khi mấy chục triệu người dân hai miền đã phải ngã xuống vì chiến tranh phi
nghĩa? Dân tộc VN là một, thống nhất không cần phải xua xe tăng và đại pháo tới
bắn giết đồng bào Miền Nam. Cái gọi là thống nhất chỉ là bức bình phong cho một
sự tham quyền, tham của và làm tôi mọi cho chủ nghĩa cộng sản của những Hồ,
Đồng, Chinh, Giáp. Bằng chứng tuyệt vời về cái gọi là thống nhất chỉ là trò lừa
bịp đó là Hà nội đã mặc nhiên dâng Hoàng – Trường Sa cho Tàu thông qua sự kiện
công hàm 1958 của Phạm Văn Đồng và vụ ủng hộ Tàu “đánh giúp lấy Hoàng Sa” năm
1974. Bằng chứng đó cho thấy CSVN không hề muốn thống nhất lãnh thổ, mà nó chỉ
muốn tuân lệnh Mao một cách tuyệt đối mà thôi!
Miền Nam cũng không cần giải phóng
bởi Sài Gòn hòn ngọc Viễn Đông không cần một thứ kim khí thô ráp nào để mài
rũa, để bỏ tù, để đánh tư sản, để đầy đi kinh tế mới. Sài Gòn lúc đó đã đi
trước Seoul, Sing, Bangkok rất xa thì Hà Nội có gì để mà “giải phóng”? Miền Nam
cũng không hề đói nghèo như họ Hồ bôi bác thông qua những lần phát ngôn và
thông qua đội ngũ bồi bút. Dân Nam thanh bình và yên ấm đã chẳng cần giải phóng
bởi họ thừa thuốc, thừa gạo, thừa vải đến mức các con tàu, đoàn xe “giải phóng”
phải chạy hết công suất để đem ra Miền Bắc sau ngày CS chiếm được Miền Nam. Cái
mà bà Dương Thu Hương đã nói rất hợp lý với thực tế lịch sử và hiện tại. Và một
điều minh chứng rõ nhất cho cái gọi “giải phóng Miền Nam” chỉ là một điều láo
khoét: Chẳng có một đất nước nào được giải phóng mà dân lại phải tìm đường đi
trốn quân giải phóng, và dân nước đó lại luôn nhớ ơn kẻ bị gọi là “đô hộ”…Quan
thì có có thể nói dóc, nhất là quan cộng sản, chứ dân thì luôn thật và luôn thể
hiện thái độ đúng những gì lịch sử đã xảy ra…
Khi mà Thống nhất hay giải phóng chỉ
là lừa gạt và dối trá thì cái khái niệm triệu người vui, cũng có triệu người
buồn nó cũng có một phần lớn đúng. Cái người vui là người đã thỏa mãn được sự
ăn cướp, thỏa được sự đổi đời nhờ đánh giết chính người cùng dòng giống với
mình. Đó là đảng CS Hà Nội, là những kẻ nằm vùng tại Miền Nam. Từ đây họ đổi
đời, được nhà đất, chức tước, tiền tài, thậm chí cả vợ con của những người
thuộc chế độ VNCH. Như vậy, nói cho đúng thì những kẻ vui là những tên cướp
được may mắn thành công nhờ sự phản bội của đồng minh đối với nạn nhân.
Còn người buồn ư? Nhiều lắm, họ là
công chức, binh lính, thân nhân những người thuộc chế độ độ VNCH. Họ là dân
Miền Nam từ sau 30/4/1975 sẽ phải sống cúi đầu trong lầm than, khổ đau, mất tự
do. Họ là cả người Miền Bắc mất thân nhân vì cái gọi là “Sinh bắc tử nam”. 90%
dân tộc VN là người buồn, chỉ có một lũ ăn cướp trong đó có Võ Văn Kiệt là kẻ
vui. Đó là một kết cục cay đắng của cái gọi là giải phóng, là thống nhất.
Ngày 30/4/1975, ngày mà kẻ vui chỉ là
số ít mà người buồn là số đông thì ngày đó sẽ là ngày của những nỗi xót xa và
đọa đầy….đây cũng là tên của phần 2 trong loạt bài về 30/4 của tôi…
Đặng Chí Hùng
20/04/2022
Nhận xét
Đăng nhận xét