LĨNH NAM CHÍCH QUÁI: MIỄU CÔ HỒN

 


LĨNH NAM CHÍCH QUÁI: MIỄU CÔ HỒN 

CHU MỘNG LONG/FB

(Chuyện lấy ra từ Lĩnh Nam chích quái, tại miếu thờ Dâm thần, do phán sự miếu Dâm thần kể. Không liên quan đến ai.)
Miếu, dân vùng Lĩnh Nam còn gọi là miễu.
Miễu để thờ cô hồn. Nhưng phía bắc Lĩnh Nam sau nghìn năm bị ôn vật đã đánh tráo thành đền. Cô hồn được dịp hiển thánh cả loạt. Dân Lĩnh Nam gọi là đền thiêng và nô nức đến chiêm bái ma quỷ như chiêm bái thánh thần. Thánh thần ở đây mỗi khi nhập đồng là nhả ngọc phun châu thành thơ. Người ta tin cúng kính ở đền này con cháu có thể đi ngược: lập ngôn rồi lập công, lập danh.
Trung đường miếu cô hồn trưng bức hoành phi: Cung thỉnh cô hồn ứng tác ngọc châu tử tôn liên khẩu.
Miễu thờ đa thần. Đủ các loại thần tượng, dân thường gọi là thần Thỉnh, thần Thiều, thần Thuỵ, thần Thân, thần Thiết… Toàn phụ âm “thờ”. Hình dạng các thần khá lạ: ông hói, ông trọc, ông râu quặm, ông mắt hí… mỗi ông một vẻ, mười phân vẹn mười các loại đạo đức: yêu nước, yêu quê hương, căm thù giặc, lạc quan yêu đời.
Đồ cúng nhiều vô kể. Dân có gì cúng nấy. Quý ông này không ăn chay như tôn giáo chính tông mà ăn tạp, nên dân cúng cả bò lợn, gà vịt, lẫn sâu bọ. Hàng mã thì có cả gái chân dài lẫn chân ngắn, có xe máy lẫn ô tô.
Miễu nằm giữa phố hoan lạc. Các chức sắc trụ trì miễu được quý thần Thỉnh, thần Thiều, thần Thuỵ, thần Thân, thần Thiết… nhập đồng. Các cụ đội lên đầu chiếc khăn đỏ, sau khi cung thỉnh các loại cô hồn các đẳng thì cùng lắc lư nghiêng ngả rồi co giật tưng tưng. Các cụ lảm nhảm đọc những câu có vần có điệu hoặc không vần, nghe nói chỉ có thần linh mới hiểu. Xưa đọc xong, những tờ sớ viết những câu thơ thần bí đó được hoả táng. Gần đây, sau khi miễu thành đền thì các cụ lấy một phiên bản đưa vào sách giáo khoa cho trẻ em học, một phiên bản chơi trò thả lên trời cho thiêng.
Rằm tháng Bảy năm nay, thần Thỉnh nhập đồng đòi làng cúng cho chiếc ô tô mới. Chiếc ô tô cũ có lần đâm vào trụ điện làm cái đầu hói của thần Thỉnh mang vết sẹo to tướng. Thần Thỉnh đòi có một hộ pháp riêng, phong là Thuấn thần (có lẽ là vua Thuấn?) và xin luôn cho Thuấn thần một thằng tài mới. Thần Thỉnh cho biết thằng tài của hộ pháp ông sẽ nhập vong vào một thằng ma cô, thân hình vạm vỡ, rất đực, coi như hậu duệ của Dâm thần. Các cụ lập luôn tượng Dâm thần theo chỉ bảo của thần Thỉnh. Kết quả, có một thằng ma cô vừa biết lái xe vừa biết làm thơ xuất hiện. Các cụ cho cùng tham gia trụ trì và cùng lên đồng. Không cần đến lễ, thằng ma cô suốt ngày lên đồng nên dân từ đó gọi thằng ma cô là Dâm thần luôn.
Dâm thần được phong làm phó cai thơ, tức kiểm duyệt thơ, được phép hiếp luôn những câu thơ mà Dâm thần cho là mất an ninh tín ngưỡng. Từ đó, ở khu làng ôn vật không có loại văn chương nào khác ngoài loại văn cúng do các cụ viết.
Dâm thần rất nghiện Facebook. Trong lúc lái xe, Dâm thần có thể một tay lái một tay quẹt màn hình. Dâm thần vừa khoe hình vừa làm thơ bằng cách bứt râu thần Thiều cắm vào puồi thần Thỉnh rồi đem puồi thần Thỉnh cắm vào dái thần Thuấn. Cứ thế, Dâm thần xuất tinh thành thơ. Không ngờ chị em vào trang Dâm thần thả tim đông nghìn nghịt. Chị em đẹp hay không thì khó biết, nhưng tên thì rất đẹp, nào Thu Trân, Thu Đạm, nào Phong Lan, Phong Điệp, nào Vân Khánh, Vân Tảo… Các chị em mơ một lần được Dâm thần hiếp. Báo chí viết bài ngợi ca Dâm thần “thả thính siêu dính”. Không biết có bao nhiêu cô gái từng “dính” với Dâm thần. Chỉ biết một ngày kia Dâm thần tuyên bố mở chiến dịch đặc biệt đối với cái cô gái quét đền. Cô này trong trắng ngây thơ và cũng yêu thơ, nhưng không thể yêu Dâm thần, vì cô biết chắc thơ của Dâm thần là thơ của con dê phát dục. Trong làng, dù cô xin một chân giữ đền, nhưng luôn cảnh giác vì sợ bị các cụ mang ra tế thần hoặc bị thần hiếp.
Dâm thần có đức lạ là thích hiếp những cô gái không thích thần hiếp.
Một sáng đẹp trời, Dâm thần hiện nguyên hình thằng ma cô bắn thẳng vào phòng cô quét đền một bức thư. Bức thư có gói hòn sỏi nên bay nhanh như tên lửa Nga phóng vào Ucraina. Cô quét đền hoảng hốt: “Anh làm gì thế?”. Dâm thần nhô đầu trọc vào cửa, xuất tinh tràn qua khoé mép: “Em ơi, anh lỡ qua đây/ Bóc nhầm áo ngực dính đầy sữa em/Anh thèm, vâng anh rất thèm/Sữa em (khi đó) là kem ướt quần…”. Cô quét đền nhìn cái đầu trọc, đôi mắt trắng dã không lông mày của Dâm thần, hao hao giống Pu thần của Nga, bỗng phát ói và xoè tay phủ mặt không dám nhìn. Dâm thần nổi giận, mắng cô quét đền, cũng bằng thơ, nhưng lần này là thơ văn xuôi, như văn cúng của các cụ: “Suốt đời ta mang nợ sữa của em, em ơi/Nên dẫu có thành ma đến trọn đời vẫn khắc khoải một thời thơm thảo/Mãi đến hiển linh thành thần để trở mình rũ áo, mới nhận ra mình đã thèm em…/Nên chẳng thể nào thanh thản nổi với từng sợi lông mày lông cu rơi rụng/ Ta cứ thế đi, về giữa hai nỗi nhớ. Thả một giọt tinh xuống bờ mông em để ngỏ/một chút tàn như thế, em có nặng bụng không?”… Chốt lại lời thả thính, Dâm thần doạ luôn: “Em chỉ có thể theo anh, nếu mà đeo theo thằng khác là anh bóp cổ chết luôn!”.
Cô quét đền không thể thả tim cho Dâm thần mà vội vàng đóng cửa lại. Hôm sau Dâm thần bắn tin, rằng cô quét đền đã yêu Dâm thần, nhưng vì thấy Dâm thần “thả thính siêu dính” nên ghen tuông, dám báng bổ cả thần linh. Các cụ thấy mất an ninh tín ngưỡng nên bày kế mở trại sáng tác văn cúng để nhân cơ hội bắt cóc cô quét đền tế thần. Cô quét đền nhạy cảm, biết chuyện chẳng lành nên giả ốm trong ngày mở trại. Sau ngày mở trại, cô quét đền mới đến ban thờ quét dọn. Đúng lúc ấy, Dâm thần đi xe phân khối lớn xuất hiện trong thân xác thằng ma cô. Cái đầu nhẵn thín nghênh nghênh, không thấy mắt cũng chẳng thấy mũi, chỉ thấy cái miệng ở trên đỉnh đầu. Dâm thần đè cô quét đền úp mặt luôn trên ban thờ, lật váy phơi mông ra như lúc đang quét đền. Dâm thần cứ thế nện đầu cha, không, tổ sư cha của mình vào đó. Cái ban thờ để đặt thơ cúng cụ thành cái giường của nhà thổ. Trong ngẫu hứng, miệng Dâm thần đã xuất tinh thành thơ bắn vèo vèo vào bờ mông của cô quét đền. Cô quét đền đau đớn thét lên, tay cào cấu vào thân thằng ma cô: “Dâm tặc, cứu tôi với, cứu tôi với…”.
Nghe tiếng kêu cứu, một vài cụ tiên chỉ trong làng xuất hiện. Các cụ chứng kiến mọi sự. Nhiều cụ bán tín bán nghi Dâm thần hiển linh hoặc chính thằng ma cô giả Dâm thần. Bèn lập tờ sớ tường trình sự vụ để các thần linh phân giải và cùng ký tên làm nhân chứng. Sau khi làm lễ nhập đồng, nghe tờ sớ tường trình xong, thần Thỉnh hỏi thần Thuấn: “Đây là thằng tài, tức Dâm thần của ngươi hay chỉ là thằng ma cô giả danh Dâm thần?” Thần Thuấn bảo kê ngay cho thằng ma cô: “Nó là thằng tài của tôi, đồng thời là Dâm thần của làng. Cái con quét đền kia không biết thân phận yếu đuối của mình, dám từ chối, chống lại Dâm thần là báng bổ, đáng bị trừng phạt!” Một số người dân lên tiếng: “Nhưng thần thánh mà cưỡng hiếp người thì khác nào ma quỷ? Làng ta có tục hiến tế, nhưng phải để các cô gái tự nguyện chứ không thể cưỡng hiếp!” Thằng ma cô liếc sang cô gái, trợn mắt lên đe doạ và nói: “Nó yêu tôi rồi ghen tuông cắn xé tôi chứ tôi không có hiếp. Ở làng này, từng có bao nhiêu cô gái bị tôi hiếp, có ai kêu la gì đâu?” Dân càng bán tín bán nghi. Có người bảo, nhỡ nó không phải thằng ma cô mà là thần nhập vong thì khốn cho cả làng. Thế là dân chọn giải pháp an thân, vẫn một lòng thờ cúng như cũ.
Từ đó cô quét đền bị thằng ma cô khống chế. Cứ mỗi lần cô ra quét đền thì nó đè luôn lên ban thờ mà chịch. Cô lại la lớn: “Buông tôi ra! Nếu không thì tôi lại kêu làng! Đồ dâm tặc!” Thằng ma cô cười lớn: “La to lên! Hay là để tôi la thay cho cô!” Nói đoạn, nó ra đứng giữa sân đền la thật to, mà la bằng thơ: “La nữa đi dù hiếp dâm là điều đáng sợ/Ta hiếp em như tiễn một mùa thu/Giọt tinh ta bắn vào em là chắt chiu từ bao đêm dài ta nổi nứng/Giọt long lanh và to lên như trái bí trái bầu”. Dân làng nghe tiếng kêu bằng thơ thì tưởng là thi thần đã hát lên, linh thiêng, cao cả. Cho nên chẳng ai dám bén mảng đến đền. Thằng ma cô đánh cho cô quét đền một trận và phù phép cho cô ta câm hẳn. Từ đó cô ta không dám chống cự và thành nô lệ tình dục của Dâm thần.
Khi cô quét đền thấy bụng to lên như quả bầu quả bí thì cô uất hận tột cùng. Cô chẳng thấy cái bầu cái bí lớn lên trong mình là linh thiêng do Dâm thần đầu thai, cho nên đã tìm cách trục xuất nó ra khỏi bụng và ném lên ban thờ để trả lại cho thần rồi rời bỏ đền mà đi.
Thằng ma cô lại tiếp tục đóng vai thần linh chuyên làm thơ thả thính. Những câu thơ như thế này tràn ngập trên trang Facebook cũng với hình ảnh khoả thân phơi nắng của nó: “Nắng dễ thương như một mảng ngực trần/Anh hào phóng phóng tinh vào em/ Bờ mông em bao nhiêu khát thèm anh thích ngủ vùi trong đó/Tiếc cho em nào không tín ngưỡng tinh anh…", “Nắng sẽ già đi trên chim của anh/Gió cũng mồi bên cái tổ chim nữa/Chiều chết sớm quanh anh không còn gái trẻ/Đêm mùa thu, hoa cau rụng đầy thềm…/Có giọt tinh nào rơi vào gái nhà lành/Có lãng quên nào lại bỏ phí giọt tinh anh”.
Đọc những câu thơ như vậy, các cô gái trẻ mê thơ chỉ còn khao khát được Dâm thần hiếp. Các cụ bắt đầu lo, vì nhà ai cũng có con gái. Cứ tình hình này gái làng chửa hoang hết. Các cụ từ bán tín bán nghi, bắt đầu nghi ngờ ra mặt. Lẽ nào thằng ma cô giả danh thần linh thật? Nhưng khi nhập đồng, thần Thỉnh lại dạy: “Các ngươi đừng nghi ngờ. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Hãy để dân có niềm tin trọn vẹn. Dân cúng tế thần nhiều thì các ngươi cũng được ăn nhiều. Hiểu chưa?” Ai cũng gật đầu vậng dạ. Chỉ có thằng bé hồn nhiên nói: “Thần linh cũng được tự do xem phim sex!” Thằng bé bị bịt mồm ngay lập tức để giữ sự linh thiêng cho đền…
Vài chục năm sau, khi cô quét đền đủ bình tâm để tố Dâm thần thì Dâm thần cũng không còn tinh để phóng nữa. Thỉnh thoảng dân làng nghe từ trong đền vang ra những câu ngậm ngùi: “Hình như bướm đã hoá sâu/ Hình như ta bị cắn đau vạn lần”, “Đã thành quả kiếp nhân dâm/ Bây giờ trút cái âm thầm ra soi”. Và “Ngả nghiêng đời, ta oán hận vì dâm/ Chỉ thương cho các thần, không bạo dâm cũng thị dâm mà ta mang tiếng ác”. “Hết tinh rồi, có phải tốt hơn không/ Bướm rộng lắm, chim ta thành nhỏ bé/ Dấn thân vào trò hiếp dâm đổ bể/ Thì luật chơi - ắt thế - phải sùi mào gà”...
Chu Mộng Long

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 179

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 180