5 năm thoáng qua như một giấc mơ…

5 năm thoáng qua như một giấc mơ…
Phạm Minh Vũ

"Bài viết của Phạm Minh Vũ viết ngày 28/03/2022, gần 1 tháng trước khi xảy ra vụ tai nạn bí ẩn... Mong chàng trai trẻ yêu nước đầy bản lĩnh này sớm được bình phục và hy vọng sẽ sớm được đọc thêm những bài viết tâm huyết của em. Nhớ em." (FB Võ Hồng Ly)

Phạm Minh Vũ

‘’Anh nói thật với Chú Vũ, đây là lời chia sẻ thật lòng, mà xem nó như là chỉ thị trên xuống cũng được, Vũ không ở đây được nữa, hoặc là đi khỏi địa phương này (Quảng Trị) để tránh một vụ tai nạn thật chứ không có giả nữa, hoặc là hợp tác với…’’

Đấy là lời của một viên sỹ quan an ninh cấp tá, phòng an ninh chính trị nội bộ Quảng Trị, chia sẻ trong một buổi bắt giữ tôi xuống xã, để trao đổi thẳng thắn về quan điểm chính trị cho rõ ràng - hôm đó là một chiều cuối tháng 6/2016, cùng cái ngày Trần Hồng Hà công bố nguyên nhân cá chết.

Vào thời gian thảm hoạ Formosa xảy ra, trong cái ngày Trần Hồng Hà về Quảng Trị để công bố nguyên nhân cá chết, một tuần trước đó an ninh Quảng Trị về canh gác và vây tới 20 người vô cùng chặt chẽ. Những lần trước bị vây còn đi thể dục được, lần đó là gần như bị khóa chặt không cho ra khỏi nhà. Trước hôm công bố nguyên nhân cá chết, an ninh Tỉnh cùng huyện và công an xã đã lôi mình từ trên giường ngủ xuống trụ sở ủy ban xã để đánh hội đồng, và đe dọa là sẽ có một tai nạn, hoặc không đi khỏi địa phương đi.

Đêm hôm đó là một đêm mình nghĩ kinh hoàng nhất đời mình, mình bị bắt xuống xã 3h chiều, Mạ đang ở ngoài chợ chưa biết tin, 5h Mạ đi chợ vào thì nghe tin mình bị bắt, bà liền chạy xuống xã ngồi khóc, bên ngoài phòng mình bị nhốt, trong phòng công an xã, với an ninh dày đặc, Mạ thì ngồi ngoài khóc, khóc tới 10h đêm có vẻ đói và mệt nên ngất xỉu. Muốn ra đỡ Mạ dậy mà cũng không thể vì an ninh không cho ra khỏi phòng. Cảm giác bất lực….

Ăn xong cái Tết 2017, khoảng tháng 3, cũng tầm này mình không muốn liên lụy với gia đình và không muốn chứng kiến cảnh bất lực như trên, mình quyết định đi khỏi địa phương. Vì minh tin, an ninh Quảng Trị nói là thật, họ sẽ làm một vụ tai nạn chứ không phải đùa…

Vậy là cũng tròn 5 năm mình bước ra khỏi quê nhà, nơi mà mình gắn bó cả quãng đời đẹp nhất của cuộc đời đó là tuổi thơ.

Từ khi đi vào tháng 3 năm 2017, chỉ duy nhất một lần mình ghé thăm nhà chỉ vỏn vẹn 30p (phút). Trong đêm 30 tết 2018, mình về Biển Cửa Việt lúc choạng vạng tối, và cắm lều ở đó đến gần 10h đêm mới đi về gần nhà. Bỏ xe dưới một chỗ vắng cạnh con sông, rồi đi bộ về nhà khoảng 200m, vào cửa sau nhà lén vào để thăm nhà. Tranh thủ một lúc cũng phải đi chứ không muốn ở lâu vì lúc đó, tỉnh đã có lệnh ở quê thấy Vũ về quê là bắt giữ rồi thông báo với công an sau. Mình cũng không ngại vì xung quanh là bà con hàng xóm, chỉ là không muốn một cái Tết căng thẳng cho gia đình.

5 năm sống xa nhà, sống lưu vong trên quê hương mình, cũng đủ cho mình thấy rằng, Việt Nam cần một sự thay đổi lớn lao. Thay đổi toàn xã hội, thay đổi về ý niệm giáo dục tới Nhân- Đức, mà điều căn bản và quan trọng nhất muốn thay đổi toàn diện thì phải thay đổi nền chính trị lạc hậu đang cầm quyền đó là đảng cộng sản.

5 năm qua, gặp thêm được nhiều người, đến nhiều vùng miền trên quê hương, lạc trên vùng đất khô cằn Phan Rang hay đắm chìm ở vùng Đồng bằng Sông Cửu Long đầy phù sa, nằm trên một ruộng lúa vừa mới gặt còn vương mùi lúa chín, hơi đất bùn trong cái nắng trộn mùi rơm khô, làm cho mình cảm giác lưu luyến và yêu quê hương vô cùng.

Nhiều anh chị em đề nghị đi tị nạn chính trị, hay sang Thái, nhưng mình nói đơn giản cái suy nghĩ là sợ xa quê hương, lại nhớ cái mùi đất, mùi biển rám nắng miền trung nên không đi được. Có ông anh cười phá lên rằng ‘’mày có suy nghĩ vặt vãnh quá’’. Nhưng kệ, biết sao giờ.

5 năm sống lưu vong trên quê hương, gặp nhiều người, hỏi Vũ có hối hận hay muốn suy nghĩ lại không?

Vũ chỉ nghĩ rằng, nếu sống một cuộc sống bình thường ‘’ổn định’’ theo cách nghĩ nhiều người thì đất nước này chẳng phải hàng chục triệu người đang sống đó ư? Mình cuộc đời này sống chỉ một lần, và cuộc sống này ngắn ngủi vô cùng, xuất hiện trên trái đất này là một điều may mắn, mình sống phải thật sự có ý nghĩa, làm được những điều mình muốn, nói những điều mình muốn nói ra đó mới là điều mình hướng đến. Vì sống không phải chỉ là thở, mà mình phải làm gì đó để biết mình đang tồn tại ở cuộc đời ngắn ngủi này.

Vũ không hối hận vì lựa chọn của mình, vì đơn giản sống đúng bản chất con người mình. Sống mà bị chi phối bởi thế lực chính trị, hay quan điểm của đảng cộng sản phản bội lại Nhân dân - thì nó có ý nghĩa gì trong cuộc đời này?
Năm năm, trôi qua như một giấc mơ… nó không phải ngắn trong thanh xuân một đời người, nhưng cũng không là quá dài trong cuộc phiêu du tìm lẽ sống cho chính mình.

Sợ lắm cảm giác ''Người ra đi đầu không ngoảnh lại/Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy''.

Có lẽ, mình vặt vãnh thật...

Pham Minh Vũ
28/03/2022
Nguồn FB

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 180