Những cánh chim lìa đàn

Những cánh chim lìa đàn

Năm 1972, bọn Cộng Sản mở những trận đánh lớn trên vùng đất thân yêu Việt Nam Cộng Hòa (VNCH), từ Vùng I cho đến Vùng IV Chiến Thuật, CS đánh phá khắp nơi hầu chiếm đất giành dân . Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa với những đơn vị thiện chiến như Nhảy Dù, Thủy Quân Lục Chiến, Biệt Động Quân, các Sư Đoàn Bộ Binh, Địa Phương Quân, và Nghĩa Quân đã anh dũng chống trả, và chiến thắng những trận tấn công khốc liệt của bọn CS tại những chiến trường mà bọn chúng đã chọn lựa.

Vùng IV chiến thuật với những trận đánh lớn tại các địa danh như Cai Lậy, Mỹ Thiện, Mỹ An, Mộc Hóa, Chương Thiện, Cà Mau, Năm Căn, Đầm Dơi. Tất cả quân binh chủng Quân đoàn IV được lịnh cấm trại, ứng chiến 100%, phép thường niên đều bị hủy bỏ. Chỉ riêng Không Quân, Chuẩn tướng Nguyễn huy Ành, Sư đoàn trưởng Sư đoàn IV Không Quân, đã bảo đảm với tướng tư lệnh Quân đoàn IV Ngô quang Trưởng ,"Không Quân sẽ cung ứng đầy đủ những phi vụ yểm trợ cho Quân đoàn khi yêu cầu". Vì vậy anh em trực thăng đi bay liên tục năm ngày, được nghỉ ba ngày và có trực thăng đưa đón từ Cần Thơ về Saigon. Lúc bấy giờ tinh thần chiến đấu của anh em trực thăng lên rất cao, chúng tôi không từ chối một phi vụ nào mà quân bạn (bộ binh) yêu cầu để không phụ lòng vị chỉ huy tài ba Nguyễn huy Ánh, con chim đầu đàn ngành trực thăng, đã ưu ái chăm sóc từ tinh thần đến nếp sống anh em Không Quân Sư đoàn IV nói chung và anh em trực thăng nói riêng.

Thời gian nầy tôi đang phục vụ tại phi đoàn 211, Thần Chùy, một phi đoàn kỳ cựu trong ngành trực thăng với những hoa tiêu dày dặn kinh nghiệm chiến trường với hàng ngàn giờ bay trên H-34 và UH-1H. Chúng tôi (PD 211) cùng với các phi đoàn bạn 217, 225, và 227 đã thay phiên nhau đổ quân, tải thương, và tiếp tế cho các sư đoàn 7, 9, 21, và Biệt động quân ngày đêm đánh đuổi bọn CS, đem an lành cho dân chúng miền Tây. Lúc bấy giờ, bọn CS dùng đất Cao Miên làm bàn đạp tiến về phía Nam để uy hiếp quận Mỹ Thiện, Mỹ An, và sau đó sẽ chiếm quận Cai Lậy hầu cắt ngang Quốc lộ 4, con đường huyết mạch từ Saigon xuống Cần Thơ.

Biết được ý định của bọn CS, Quân đoàn IV đã cho thiết lập căn cứ hỏa lực Vỉnh Nhi nằm cận Quốc lộ 4 giữa quận Cái Bè và Cai Lậỵ. Đồng thời căn cứ nầy cũng là bộ chỉ huy tiền phương của một Liên đoàn Biệt động Quân và Tr/tá Hòa là Liên đoàn trưởng. Chiến trường tại Vùng IV rất sôi động, hàng ngày có hai phi đoàn trực thăng làm việc với các đơn vị bộ binh. Một tại chiến trường Mộc Hóa, Cai Lậy hay Mỹ Tho, thuộc vùng trách nhiệm của hai sư đoàn 7 và 9 Bộ binh. Phi đoàn còn lại thì chịu mặt trận Chương Thiện, Cà Mau, Rạch Giá hoặc Hà Tiên, vùng trách nhiệm sư đoàn 21, và Biệt khu 44. Hai phi đoàn còn lại làm việc cho các tỉnh, quận lo việc tiếp tế, tải thương…

Sau khi trở về từ Saigon, phi đoàn 211 nhận lệnh yểm trợ liên đoàn BDQ hành quân giải tỏa áp lực CS đang uy hiếp chung quanh quận Mỹ Thiện, và phi đội chúng tôi được giao phó trọng trách nầỵ. Hợp đoàn hành quân gồm một C&C , ba trực thăng võ trang (gunship), và năm trực thăng đổ quân (slick). Phi hành đoàn như sau :
- C&C : Thiếu tá Lộc + Thiếu úy Hồng
- Gun 1 : Trung úy Hùng 1 + Thiếu úy Hùng 4
- Gun 2 : Thiếu úy Xuân + Thiếu úy Chừng + Tư + Tuấn
- Lead slick : Trung úy Thanh + Thiếu úy Trung

Sau khi nghe quân bạn thuyết trình tình hình chiến sự nơi bãi đổ quân, chúng tôi được biết bọn Cộng Sản đang chuẩn bị đánh quận Mỹ Thiện, và nhiệm vụ của chúng tôi là đổ Biệt Động Quân ngoài vòng đai quận Mỹ Thiện theo trục Nam Bắc giải vây áp lực địch. Tôi còn nhớ trên đường ra phi cơ , Trung tá Hòa, Biệt Động Quân, có nói với Thiếu tá Lộc (C&C) :
"Theo tin tình báo cho biết, tình hình tại nơi đổ quân rất yên ổn. Dân chúng đang làm ruộng, anh và tôi bay vào đó quan sát trước".

Hợp đoàn trực thăng quay máy và chờ lệnh C&C. C&C ra lệnh như sau:
"Gunships theo C&C vào vùng hành quân, slicks bay đến địa điểm bốc quân ". Chúng tôi, hai gunships cất cánh theo C&C vào nơi đổ quân để quan sát, dọn bãi đáp an toàn trước khi đưa slicks vào bải đổ quân. Trên tàu C&C có Trung tá Hòa, Liên Đoàn Trưởng Biệt Động Quân, Trung tá cố vấn Hoa Kỳ, sĩ quan pháo binh (đề lô), và vài anh em Biệt Động Quân.

Trên đường bay từ căn cứ Vỉnh Nhi vào quận Mỹ Thiện với cao độ khoảng 500 bộ , chúng tôi (gunships) thấy đàn ông, đàn bà đang lui cui đào đất làm ruộng, không khí rất thanh bình… không thấy dấu vết khả nghi có cuộc chuyển quân hay phục kích của Cộng Sản… tuy nhiên chúng tôi vẫn trong tư thế chiến đấu, các khẩu miniguns sẵn sàng nhả đạn… Tất cả vô tuyến đều im lặng. Chợt chúng tôi nghe C&C qua tần số nội bộ :
"Tôi đã bay vào quận Mỹ Thiện và trên đường trở ra, dân chúng đang làm ruộng, gunships coi chừng bắn lầm".

Chúng tôi theo dõi, và thấy tàu C&C bay trở ra từ quận Mỹ Thiện thì… đột nhiên chúng tôi nghe trên tần số nội bộ :
"Súng bên trái, bên phải bắn đi…Ơi ới cứu tôi với…!!!".

Đó là tiếng kêu cứu của Th/ tá Lộc trên tần số… Chúng tôi gun2 đã thấy tàu C&C mất cao độ, đầu phi cơ bốc ngất lên cao cho biết tàu đã giảm tốc độ (airspeed), cánh quạt đuôi chạm đất trước, và sau đó nguyên thân tàu rớt xuống đất như hòn đá rơi. Bụi mù bay tứ phía, chúng tôi liền bay thẳng đến nơi phi cơ rớt để yểm trợ và đồng thời cứu phi hành đoàn C&C. Vì bay cao độ thấp khoảng 5-10 bộ nên chúng tôi không thể bắn rockets được, chỉ dùng miniguns yểm trợ mà thôi. Chúng tôi bay vòng tròn trên đầu C&C, và hai anh Tư, Tuấn đã xử dụng hai khẩu miniguns bắn vòng quanh yểm trợ chờ quân tiếp viện. Trong khi đó gun1 liên lạc với lead slick chở quân đến nơi phi cơ rớt để tiếp cứu. Trên đường bay vào để tiếp cứu, lead slick bị 12ly7 bắn trực xạ, tàu trúng đạn nơi bình xăng, xăng bay tứ tung…Trung úy Thanh trúng mảnh đạn dưới cầm nên không thể tiếp tục phi vụ. Đoàn slicks vẫn tiếp tục phi vụ chở lính Biệt Động Quân vào nơi tàu C&C rớt để tiếp cứu, nhưng vì bị bắn rát quá nên phải quay trở ra, không vào bãi đáp để tiêp cứu được.

Gun 2 tiếp tục bay vòng tròn trên đầu C&C, hai súng miniguns nhả đạn như điên, tôi thấy máu của bọn CS bị bắn văng lên và chạm phía ngoài phần plastic trắng (bubble) dày đặc… chứng tỏ bọn CS đã nằm chờ để phục kích quân bạn. Chúng tôi vẫn bay, súng cứ bắn, và chờ đợi quân bạn vào phụ giúp chúng tôi tiếp cứu phi hành đoàn C&C. Không nghe súng bên phải bắn, tôi quay lại phía sau (lúc đó Thiếu úy Xuân đang bay), thấy anh Tuấn nhảy vào giữa phi cơ, bàn tay trái nắm lấy bàn tay phải tôi vội hỏi :
"Tuấn bị sao đó?".
" Em bị bắn mất lóng tay rồi "…Anh bình tỉnh trả lời.

Bay trên đầu bọn Cộng Sản đang nằm phục kích, chúng tôi nhờ vào hai khẩu miniguns để bảo vệ cho mình… bây giờ mất đi một tay súng thì khó được an toàn. Quân tiếp viện đâu không thấy, gun1 đang bận liên lạc với slicks và báo cáo tình hình về Sư đoàn… chúng tôi không tự bảo vệ cho mình được nữa… Sau khi được biết quân bạn không thể vào tiếp cứu phi hành đoàn C&C được, chúng tôi chỉ còn xử dụng khẩu súng bên trái mà thôi nên khó mà kéo dài cuộc chiến, thêm vào đó Tuấn đang bị thương nên tôi đã nói với Thiếu úy Xuân:
"Tuấn bị thương, chúng ta rời vùng, sẽ trở lại sau".

Chúng tôi rời vùng sau chót, và về đáp lại căn cứ Vỉnh Nhi. Tại bãi đáp, anh em y tá bộ binh đang băng bó vết thương cho các thương binh trong đó có Trung úy Thanh.

Tại căn cứ Vỉnh Nhi, có hợp đoàn trực thăng Hoa Kỳ gồm bốn Cobras và hai OH-6 đang nằm chờ để vào yểm trợ giải cứu anh cố vấn Mỹ. Các pilots Mỹ đến tàu chúng tôi để hỏi thăm tình hình và một trong những anh bạn Hoa Kỳ nầy đã tìm thấy "lóng tay" của anh Tuấn vướng trên khẩu súng.

Trong khi nằm chờ tại Vỉnh Nhi, chúng tôi được biết phi hành đoàn đều tử trận, chỉ trừ anh sĩ quan đề lô còn sống, anh nầy đã chạy bộ vào quận Mỹ Thiện và báo cáo tin tức nầy… Thật là mầu nhiệm. Trực thăng "rescue" từ Sư đoàn IV được gởi đến, Thiếu tá Lâm, phi đoàn phó bay đến phụ lo việc tiếp cứu, và sau cùng Thiếu tá Cảnh, phi đoàn trưởng cũng đến an ủi anh em và cùng lo việc tiếp cứu phi hành đoàn C&C.

Hợp đoàn trực thăng Hoa Kỳ cất cánh, chúng tôi thấy chiếc trực thăng Rescue của Hoa Kỳ đang trên vùng…Một lúc sau hợp đoàn trực thăng Hoa Kỳ trở về, và cho biết họ bị phòng không 12ly7 bắn tứ phía nên không thể yểm trợ hữu hiệu cho việc rescue…và họ rời vùng.

Chúng tôi nằm chờ tại căn cứ Vỉnh Nhi cho đến chiều, hy vọng tình hình khả quan hơn, chúng tôi sẽ vào để tìm kiếm và bốc xác các bạn đồng đội. Buổi sáng trời trong xanh…đến chiều những áng mây đen từ đâu kéo về, cơn mưa trút xuống như khóc thương cho những chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa nói chung, và anh em Không Quân nói riêng đã hiến mình cho tổ quốc. Sau cùng hợp đoàn hành quân đành phải rời căn cứ Vỉnh Nhi trở về đơn vị bỏ lại sau lưng "những cánh chim lìa đàn", và tiếp tục nhiệm vụ của người lính Không quân "Bảo Quốc Trấn Không".

        " Quảng Trị kiêu hùng,
        Kontum vùng dậy,
        Cai Lậy ứ hơi,
        Đầm Dơi ngã ngựa "

Bài thơ nầy, xin kính tặng các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã anh dũng hy sinh trên những chiến trường khốc liệt, đầy máu và nước mắt….

* TB : Tôi được biết quân bạn đã vào nơi phi cơ rớt, thu hồi tất cả thi hài của phi hành đoàn… chỉ riêng Thiếu úy Hồng thì chỉ tìm được chiếc áo bay mà thôi ???
Xà Vương 12
Nguồn FB

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 180