Chỉ biết nhìn và khóc

Chỉ biết nhìn và khóc

Mai Thị Mùi

Năm học mới chỉ còn tính bằng ngày. Nhà nào có con đi học cũng đã có sự rộn ràng từ 2 tuần trước. Đối với nhà khá giả, cha mẹ cùng con đi mua sắm cho năm học mới là điều thú vị. Đối với người nghèo, nó là cơn ác mộng. Những năm tháng bình thường đã là chật vật. Thời điểm bây giờ, khi mà miếng ăn cũng còn phải dè sẻn, thì năm học mới như một thử thách cam go đối với phụ huynh.

Tôi phát cơm ở lề đường, số người nhận cơm mỗi ngày mỗi đông. Phát hết thì về chứ không bao giờ có chuyện hết người. Thời gian đầu là những người ăn xin, vé số, ve chai, xe ôm, grab. Sau đến cả các em sinh viên, người thất nghiệp trong các phòng phọ. Rồi cả người ăn bận rất tươm tất, đi xe máy. Xin đừng vội chửi họ là người giàu còn đi tham hộp cơm từ thiện. Giàu có không ai mất công giữa trời nắng đi giành giật hộp cơm 30 ngàn bạc đâu bạn. Bạn có biết đâu đằng sau bộ quần áo lành lặn và chiếc xe còn chạy được đó là bao nỗi lo toan, tính toán, vay trước trả sau, giật gấu vá vai. Cực chẳng đã mới đi nhận phần ăn miễn phí.

Có 2 vợ chồng chạy xe ngang qua chỗ phát cơm. Bà chị đứng phát. Tôi trốn nắng dưới mái hiên quan sát. Cô vợ vỗ vào vai chồng nói gì đó. Chồng chạy chậm lại. Chiếc xe wave cũ đã chạy quá bàn cơm. Cô vợ ì ạch vác cái bụng bầu đã 8 tháng ngược về phía bàn cơm. Em lí nhí chỉ vào bàn cơm. Bà chị tôi không bận tâm em nói gì, chỉ thấy em cần thì cho. Bước đi 2-3 bước, em quay lại ghé tai bà chị nói nhỏ cho em xin hộp nữa cho ông xã em được không. Ồ, được chứ. Nhìn cái bụng vượt mặt, nước da tái xanh vì thiếu chất, rồi tháng sau em bé chào đời, hai vợ chồng xoay sở ra sao?

Nhiều công ty, xí nghiệp phải dừng lại, có nghĩa nhiều người lao động phải dừng lại. Việc kiếm tiền bị dừng lại nhưng việc tiêu tiền thì đâu thể dừng. Người ta vẫn phải đi chợ mua thức ăn, vẫn phải đóng tiền trọ, tiền điện, tiền nước. Cái gì có thể dừng chứ việc học của con cái đâu có dừng được. Thậm chí việc học của cha mẹ có thể dừng nhưng việc học của con là phải tiếp tục bằng mọi giá. Dù biết bộ sách giáo khoa bị nâng giá đến 4-5 lần vẫn phải mua. Dù biết bộ đồng phục vừa đắt vừa xấu cũng phải mua. Dù ghét cay ghét đắng cái bảo hiểm vờ vịt cũng vẫn phải mua. Dù biết những khoản quỹ lớp, quỹ trường vô lý cũng vẫn phải đóng.

Sinh ra kiếp người, phận làm cha làm mẹ, phải hi sinh cho con cái đã là điều vất vả. Nhưng kiếp người ở cái xứ này nó lầm than bội phần.

Tôi không con cái, không lo toan, không gánh vác. Tôi rảnh, tôi ngồi quan sát. Nhưng không phải để tận hưởng sự sung sướng, nhẹ gánh của mình. Tôi nhìn đồng bào mình ngụp lặn trong cái bể nhiễu nhương, dối trá, cơ hội và những trò mõi tiền của bọn không tim, nước mắt tôi chảy dài trên má. Chỉ biết nhìn và khóc. Không biết làm gì hơn.

Mai Thị Mùi
Nguồn FB

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 180