CHUYỆN VỀ CÁI BÌ THƯ.
Tác gỉa: ĐỖ DUY NGỌC
Chiều nay có việc chạy ra đường, qua Nguyễn Trọng Tuyển tình cờ gặp ông bạn già. Anh là giáo viên hồi xưa dạy chung trường với tui, giờ đã về hưu hơn chục năm rồi. Hai vợ chồng có tiệm tạp hoá nhỏ bán ngay tại nhà, quán bán linh tinh mấy món văn hoá phẩm, sách báo. Dừng lại ngồi với anh một lát kể chuyện đời xưa. Thấy có mấy người khách vào mua bì thư. Tui chợt hỏi ảnh chắc món này giờ ít khách mua lắm nhỉ. Vì bây giờ còn ai gởi thư viết tay cho nhau nữa mà cần cái bì thư. Thời nay chỉ gởi mail, messenger, chat, zalo, viber hay comment, thời ngồi nắn nót viết thư đã qua rồi.
Anh bảo, anh không biết đấy thôi, giờ tuy người ta không gởi thư viết
tay nữa nhưng cái bì thư giờ làm nhiệm vụ khác, nên vẫn còn rất nhiều người mua
nó. Thời nay, cái bì thư không đựng thư mà chỉ dùng để chứa tiền. Tang ma, lễ
lạc, sinh nhật, thăm hỏi nhau đều chỉ tặng tiền. Do vậy phải cần cái phong bì.
Lại thêm, để đút lót, hối lộ thì cũng cần cái phong bì cho kín đáo. Cho nên giờ
người ta không còn gọi là bì thư nữa mà gọi là phong bì không à. Rồi anh lại
băn khoăn, không biết từ bao giờ mà người ta không còn thích tặng quà nữa mà
chỉ khoái biếu tặng tiền. Đi thăm người ốm, trả ơn người giúp, tang ma, hiếu
hỉ, sinh nhật, thôi nôi, chúc thọ...đều dùng tiền chứ ít khi mua quà. Đúng là xã
hội kim tiền. Cái gì cũng dùng tiền để giải quyết. Tặng quà người ta không
thích, tặng tiền người ta vui mà gọn nữa, khỏi phải suy nghĩ, chọn lựa quà cáp
mất công. Đút lót, hối lộ chỉ cần cho đô la vô phong bì là xong, tiện cả đôi
bề. Nhiều khi cũng có quà nhưng trong gói quà cũng không quên cái phong bì, thế
người nhận mới hoan hỉ. Thời thế đổi thay, thói quen, phong tục cũng phải đổi
theo trào lưu. Thế nên giờ đừng gọi nó là bì thư nữa mà phải gọi là phong bao,
phong bì mới chính xác ông giáo ạ. Chuyện nhỏ vậy mà giờ tui mới để ý, thật là
lạc hậu.
DODUYNGOC
Nhận xét
Đăng nhận xét