“Ưu việt”
Tuần báo Đời Nay ra ngày 15.10.2021, dẫn nguồn của RFA (Á Châu Tự Do), đã đăng một tin trên trang nhất, mở đầu như sau: “Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng vào ngày 7/10 trong phần phát biểu mở đầu cho bài diễn văn bế mạc Hội nghị Trung ương 4 của Đảng CSVN, nhấn mạnh: “Tính ưu việt của chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta, truyền thống đoàn kết, yêu nước, ‘thương người như thể thương thân’, ‘lá lành đùm lá rách, lá rách ít đùm lá rách nhiều” của dân tộc ta lại tiếp tục được phá huy cao độ, nhờ đó đã kiểm soát được đợt dịch bùng phát lần thứ ba”.
Việt Nam từng tự hào và được khen ngợi về thành tích chống địch COVID-19
từ đầu năm 2020 cho đến tháng ba năm 2021. Suốt thời gian này Việt Nam báo cáo
chỉ có 35 ca tử vong vì virus corona chủng mới.
Tuy nhiên, đợt bùng phát dịch thứ tư từ ngày 27.4.2021 đến nay, trên cả
nước có trên 800 ngàn ca nhiễm COVID-19 và có hơn 20 ngàn người tử vong tính
đến ngày 7 tháng 10. (ngưng trích)
Có
lẽ trên đây là những lời tuyên bố ngu ngốc và xảo trá nhất của kẻ đang nắm
nhiều quyền lực nhất của cái chế độ được gọi là Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt
Nam đã được tờ báo này đăng lên để cho thấy giữa lúc sự khổ đau của toàn dân
Việt Nam đã đến tận cùng, và mặt thật của cái “nhà nước XHCN” phơi bày toàn diện
trước sự hoành hành của cơn dịch Tàu Covid-19.
Không
bao lâu trước những lời tuyên bố không biết nên khóc hay nên phá ra cười của kẻ
có biệt danh là “Trọng lú”, chương trình BBC tiếng Việt đã chọn đăng một
số bài viết của những người ở trong nước cho thấy tình cảnh thảm thương của họ
dưới cái chế độ “ưu việt” của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng như sau:
Covid:
Có cảnh dân van lạy xin về quê, còn lãnh đạo VN đi lại miễn cách ly?
Dân
bị ngăn không được về quê, cán bộ cấp thứ trưởng trở lên không bị cách ly là hai
chuyện được mạng xã hội Việt Nam tuần qua chú ý, với các câu hỏi về cách đối
xử theo nhiều đẳng cấp khác nhau cho các nhóm công dân nước này.
Sau
nhiều tháng phong tỏa vì Covid, hiện tượng nhiều ngàn người, nhiều lần tháo
chạy khỏi TPHCM và luôn bị chính quyền ngăn cản, chắc còn gây nhức nhối.
Tin
mới nhất cho hay hôm 04/10, nhà chức trách ở Biên Hòa đang xác minh hình ảnh
một nhóm người "mặc áo dân quân, dân phòng đã dùng gậy đánh liên
tiếp dã man hai người dân", trong khi có công an đang ở đó.
Cùng
lúc, có câu hỏi về quyền đi lại thoải mái của một nhóm thiểu số rất nhỏ là
lãnh đạo ở VN.
Dư
luận đặt câu hỏi có đúng là cán bộ cấp thứ trưởng trở lên không phải cách ly
y tế và tự theo dõi sức khỏe trong 14 ngày, kể từ khi nhập cảnh và thực hiện
5K.
Tối
6/10, đại diện Tập đoàn Đèo Cả cho biết sẽ mở cửa hầm Hải Vân để hỗ trợ người
dân từ các tỉnh, thành phía Nam về quê, theo truyền thông nhà nước Việt Nam.
Dòng
người bỏ chạy khỏi các khu công nghiệp quanh TP HCM về quê trong đại dịch
Covid vẫn tiếp tục những ngày qua, và ảnh của một bạn đọc BBC gửi từ đèo Hải
Vân cho thấy cảnh những đoàn xe máy chờ qua đèo, trước khi có quyết định mở cửa
hầm.
Dư luận Việt Nam lo ngại chuyện vượt đèo trong cơn mưa do bão từ Biển Đông gây ra có thể nguy hiểm.
Theo
báo Giao Thông (06/10), kế hoạch "qua hầm" là vào khoảng 23 giờ đêm,
giờ địa phương ở miền Trung Việt Nam trong ngày "đoàn xe máy đầu tiên sẽ
đi qua hầm".
Vẫn
trang báo trên nhấn mạnh vai trò của công an Việt Nam trong công tác này:
"Được biết, từ ngày 3/10 đến 5/10, Công an TP Đà Nẵng đã tổ chức
lực lượng đảm bảo an ninh trật tự, dẫn nhiều đoàn xe với hàng ngàn người dân từ
các tỉnh, thành phía Nam về ngang qua thành phố. Riêng đêm 5/10, lực lượng CSGT
Đà Nẵng đã dẫn đoàn với khoảng 2.000 người qua đèo Hải Vân an toàn."
"Trước đó, UBND TP Đà Nẵng có văn bản đề nghị Công ty CP Đầu tư
hạ tầng giao thông Đèo Cả hỗ trợ, tạo điều kiện trung chuyển miễn phí các
phương tiện xe máy của người dân qua hầm Hải Vân."
Tôi
đã đi trên quốc lộ 1A và đường Trường Sơn nhiều lần, từ khi con đường Trường
Sơn còn chưa hoàn thiện, chỗ này cây cầu xây dở, chỗ kia vách núi mới cắt, phơi
màu đất đỏ lói.
Mùa
này trong năm, đường Trường Sơn đang đẹp vô cùng. Những cơn mưa tưới lành đất
đai, bật mầm cho thảm rừng một màu xanh biếc.
Cùng
với quốc lộ 1A, đường Trường Sơn là xương sống của đất nước Việt Nam vốn dài và
hẹp giữa, như có nhạc sĩ từng ví von chính xác là chiếc đòn gánh, gánh nặng hai
đầu đất nước.
Nhưng
cả tuần nay, những tán rừng xanh ngắt không còn cuốn được mắt người trong hành
trình.
Chiếc
đòn gánh nhẫn nại oằn thêm vì hàng chục ngàn người nghèo bỏ lại Sài Gòn, Bình
Dương, Đồng Nai, chạy xe máy về quê trốn dịch.
Những
đoàn người chở gần như hầu hết của cải quý giá, chở vợ con, người ruột thịt…
lầm lũi đi suốt mấy ngày đêm, phơi mình trong mưa nắng. Mỏi mệt cũng không dám
dừng, và không được dừng trong thị tứ, bởi địa phương nào cũng sợ đoàn người
không kiểm soát mang theo bệnh dịch.
Đêm
đến, họ cố chạy xa khỏi vùng tập trung dân cư. Chỉ cần tìm được một chỗ đất
bằng phẳng đặt được lưng, đoàn người ngã ra ngủ mê mệt để mờ sáng lại tiếp tục
hành trình.
Trên
quốc lộ không còn tiếng súng, chỉ còn tiếng nổ oành oành của động cơ xe máy,
nhưng cảnh tượng hôm nay khiến tê liệt tâm can không khác gì cảnh những đại lộ
kinh hoàng trong chiến tranh vài chục năm trước.
Họ là ai?
Là
những người dân Nghệ An, Hà Tĩnh, Huế, Quảng Ngãi, Quảng Nam, Phú Yên, Bình
Định, Đắc Lắc, Sóc Trăng, Đồng Tháp, Cần Thơ, Long An…
Họ
là những tế bào sinh ra trong chiếc đòn gánh nghèo khó, quanh năm lụt bão, hoặc
không có nghề nghiệp gì mưu sinh nơi quê nhà.
Họ
phải rời quê đến những vùng đất trù phú kiếm sống, để có tiền về nuôi cha mẹ
già, nuôi con đi học.
Họ
là những sinh viên khao khát sẽ thay đổi cuộc đời bằng học hành. Họ làm công
nhân, bán vé số, bán hàng rong, buôn bán nhỏ, thợ hồ, thợ sơn…
Họ sống ở đâu?
Họ
sống trong những khu nhà trọ, tiện nghi tương ứng với túi tiền. Hầu hết là
những căn phòng 12 m2-18 m2, một cửa sổ nhỏ, kiến trúc bất di bất dịch với
chiếc gác xép làm nơi ngủ nghỉ, ở dưới có chiếc bếp nhỏ hoặc không.
Ở
giữa là lối đi, cũng là nơi để xe máy, xe đẩy đi bán hàng, hàng hóa, phơi áo
quần, khu sinh hoạt công cộng.
Giá
những phòng trọ như vậy khoảng một triệu đồng đến hai triệu đồng. Để tiết kiệm
tiền, họ thường thuê một căn ở chung nhiều người. Nghề nào, tỉnh nào lại có
những khu trọ tập trung cho nghề ấy, tỉnh ấy.
Có
những khu trọ chỉ cho phụ nữ thuê. Những người phụ nữ độc thân gánh trên vai
trách nhiệm nuôi cha mẹ già, nuôi anh em bệnh tật, nuôi cháu, những người phụ
nữ chồng làm thuê một nơi, vợ bán rong một nẻo, họ nằm chung san sát trên nền
nhà, đồ đạc chất gọn trong thùng carton.
Bây
giờ, về quê để còn sống.
Dân
tự cứu nhau, dân Sài Gòn, dân cả nước và dân hải ngoại gửi về cứu trợ đồng bào.
Tôi
tin rằng số người nghèo cùng kiệt, mất khả năng mưu sinh trong vài tuần qua ở
TP HCM không thể nào tiêu thụ hết lượng tiền, hàng cứu trợ nhiều đến mức đó.
Nếu
được tính toán, lên kế hoạch từ trước, số tiền-hàng cứu trợ này dư đủ để trích
một phần hỗ trợ người dân kiệt lực bám trụ lại thành phố.
Dư
đủ để thuê xe, thuê tàu đưa dân về quê an toàn về thể chất và dịch tễ. Hệ thống
tàu xe chở khách của hệ thống nhà nước đều đang nhàn rỗi, việc tổ chức cũng
không hề khó.
Nhân dân, không phải nạn dân
Hôm
nay, trong số đoàn người chạy loạn về quê đã có những người bệnh. Dư luận phần
nhiều thương xót họ, nhưng cũng không ít người chỉ trích họ mang dịch về gây
hại cho quê hương.
Thái
độ của các địa phương hoàn toàn không thống nhất. Có nơi tổ chức được vài đoàn
về, chưa biết khi nào mới đưa về tiếp, theo báo nhà nước. Thái độ của các địa
phương hoàn toàn không thống nhất.
Có
nơi thẳng tay từ chối như Long An cấm đoàn 300 công nhân từ Đồng Nai về miền
Tây cách đây vài ngày. Có nơi như Huế, trì hoãn mãi cho đến khi áp lực dư luận
bùng nổ.
Và,
dưới đây là ghi nhận của một người dân Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam về
làn sóng người đã bỏ thành phố để trở về quê giữa sự tái bộc phát của cơn dịch
Tàu Covid-19:
Cho đến hôm nay, từ khi cơn đại dịch bùng phát mạnh ở Sài-Gòn và một số
tỉnh phía Nam, người ta ước tính có khoảng gần nửa triệu người đã bỏ Sài-Gòn,
Bình Dương, Đồng Nai, Long An để trở về quê. Họ từ Cao Bằng, Lạng Sơn cho đến
Bạc Liêu, Cà Mau.
Họ từ muôn phương tụ lại dây và rồi quay đầu về cố hương trong cơn đại
dịch. Họ đến với đôi bàn tay trắng, mong có một cuộc sống khá hơn nhưng rồi trở
về cũng trắng đôi bàn tay.
Có người đã đến hơn chục năm, lấy vợ, sinh con đẻ cái ở đất này. Nhưng
cũng có người vừa đến chưa đầy đôi ba tháng. Họ có nhiều hoàn cảnh nhưng cùng
giống nhau ở một điểm là trải qua cơn dịch, họ không còn phương tiện sống,
không còn công việc để kiếm cơm, không còn lối thoát và chọn giải pháp cuối
cùng là trở về.
Có người trở về trên chiếc xe gắn máy chở cả gia đình vợ chồng con cái
với chút gia sản ít ỏi cột theo xe. Cũng có người trở về với chiếc xe đạp trên
con đường diệu vợi hàng trăm hàng ngàn cây số. Cũng có người trở về bằng đôi
chân trần, lếch thếch trên con đường cái quan với hành trang chỉ là chiếc ba lô
nhỏ. Cũng có ba cha con trở về bằng chiếc xe kéo tự chế, con ngồi, cha kéo như
một trò chơi để mong về mảnh đất còn xa hơn trăm cây số. Cũng có gia đình ba
thế hệ cùng đi bộ về, bước chân không còn vững nhưng cố gắng rời rạc bước khi
cơn dông và bầu trời đen kịt kéo về báo hiệu cơn mưa lớn.
Trong đoàn người về quê tối 6 tháng 10, tại chốt kiểm soát của thị trấn
Tân Túc, huyện Bình Chánh, đoạn giáp ranh với địa phận tỉnh Long An. Trạm Cảnh
sát Giao thông thị trấn Tân Túc phát hiện bà Trần Thi Ớt, 76 tuổi, đi bộ đẩy
chiếc xe nôi từ thành phố về Thoại Sơn, An Giang, vì chồng tai biến trở nặng.
Hình ảnh cụ bà lưng đã còng, chậm rãi đẩy chiếc xe chất đầy đồ đạc đi hàng trăm
cây số khiến ai nhìn thấy cũng lặng người.
Đỗ Duy Ngọc (Trở Về Với Máu, Nước Mắt Và Buồn Tủi) (ngưng trích)
Đúng
là “trở về với máu, nước mắt và buồn tủi”, nhưng theo tin RFA ngày 13 tháng 10,
chủ tịch Quốc hội CHXHCN Việt Nam Vương Đình Huệ ngày 12 tháng 10 vừa qua đã
“phát biểu gây bão dư luận” rằng “hiện tiền trong dân còn khá nhiều” sau 4
tháng các tỉnh thành áp dụng những biện pháp phong tỏa để đối phó với dịch
bệnh.
“Bão
dư luận” đâu không thấy, chỉ thấy dân đói khổ, màn trời chiếu đất, tương lai
tối đen, trong lúc các quan cách mạng, những đại gia đỏ, ung dung sống đế vương
trong những biệt thự, lâu đài tráng lệ, tiền rừng bạc bể.
Vậy
mà người dân vẫn cúi đầu cam chịu, chỉ khóc thầm, hay than thở với nhau, chia
cơm xẻ áo cho nhau, như lời Tổng bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng: dân
ta “thương người như thể thương thân’, ‘lá lành đùm rá rách, lá rách ít
đùm lá rách nhiều”.
Chủ
nghĩa Mác-Lê đã do "bác Hồ" (giả) học được ở Liên Xô, đem về cấy vào
Việt Nam.
Liên
Xô và khối Cộng Sản chư hầu Đông Âu đã chết hơn 30 năm rồi mà cái quái thai
XHCN vẫn còn sống để báo hại dân Việt Nam và được “Trọng lú” ca tụng là “ưu
việt”!
Bao
giờ mới có “bão dư luận”, rồi "bão cách mạng" và dân Việt Nam mới
thoát cái đại nạn XHCN "ưu việt"?
Ký Thiệt
Nhận xét
Đăng nhận xét