CÓ LẼ NHIỀU NGƯỜI CHƯA HIỂU…


CÓ LẼ NHIỀU NGƯỜI CHƯA HIỂU…

ĐẶNG CHÍ HÙNG/FB

Đã lâu lắm rồi tôi không viết một bài dài, thuộc loại bình luận. Cũng do bởi công việc làm Report bọn quan chức CSVN, lại thêm mùa dịch lo lắng cùng anh em, trong nhóm, và cả cuộc sống cơm áo gạo tiền đầy vất vả…Nhưng hôm nay, tôi phải viết, viết một bài về những niềm đau của dân tộc, về những điều nhiều người có lẽ còn chưa hiểu.

Hơn 1 năm trước, đảng CSVN khoe khoang họ đưa máy bay vào tâm dịch Vũ Hán để đón công dân của họ về nước, sau đó thì hàng loạt tin tức được đưa ra rằng đảng CSVN lo cho con em Việt ở Nga, Mỹ, Úc vv.. về nước. Các nghệ sĩ, chuyên gia bưng bô thi nhau lên FB, báo chí khoe khoang về sự Ngạo nghễ của nhà nước CHXHCNVN.

Thế nhưng chỉ gần một năm sau, cái cảnh tưởng công dân Việt ở ngay VN đã không còn được đưa đón nữa. Bắt đầu từ lúc Hồ Thành bị phong tỏa thì chuyện người dân đi bộ vài trăm đến cả nghìn km về quê đã là chuyện thường tình. Không xe đưa đón chứ nói gì đến tàu hỏa hay máy bay. Rồi đến cao trào là vào ngày 30-09 vừa qua (Lại là một ngày 30 đau đớn nữa) thì lại có hàng chục nghìn người rơi vào thảm cảnh phải quỳ lạy để được thoát khỏi thành Hồ về quê, vậy mà vẫn phải đi bộ, đi xe đạp trong cảnh không tiền, không thức ăn, màn trời chiếu đất. Rõ ràng có một sự khác biệt giữa những công dân được đón về từ nước ngoài bằng máy bay và những công dân phải van lậy để được đi bộ về quê trong nước. Sự khác biệt đó chính là đồng tiền. Những người dân quê kia không tiền, chẳng quyền thế cho nên họ không phải là ruột thịt của đảng CSVN. Cho nên đảng CSVN mặc kệ họ muốn sống chết nào mặc bay. Câu chuyện tương tự như đảng CSVN rất yêu đồng bào Úc, Mỹ, Canada, Âu Châu mà lại chẳng hề thích kiều bào Campuchia. Đơn giản đồng USD, CAD, AUD, EURO nó nhiều ma lực hơn đồng RIA…


Ở lại sao nổi đất Thành Hồ khi mà đảng CSVN cho người dân nhận trợ cấp trên TV, chặn các đoàn từ thiện do dân chúng tự giúp nhau, đè dân ra ép đóng tiền test giá cắt cổ và vẽ ra đủ thứ giấy tờ phiền phức. Thế là một cuộc di tản ngày 30-9 lại diễn ra như 30-4 của mấy chục năm về trước mà đúng như lời một bài hát: Bao năm giải phóng như thế này phải không em…

Nỗi đau xót của cả một dân tộc lâu nay vốn diễn ra từ mấy chục năm qua, tuy vậy nhiều người hoàn toàn vô tư cho rằng đó là bọn phản động nó nói thế. Nhưng con cơn đại dịch Cúm Tàu đã làm bộc lộ rõ hơn bản chất thật sự của đảng CSVN: Ngu dốt nhưng gian manh, tham nhũng, độc tài và coi dân thường như cỏ rác…

Từ đó, chúng ta phải thấy một điều chúng ta thương xót cho người dân VN bao nhiêu thì càng mong nhiều người qua cơn đại dịch này hãy sáng mắt sáng lòng để thấy sự thật về sự khốn nạn của đảng CSVN bấy nhiêu. Đừng bao giờ coi việc chính trị là của người khác. Đừng bao giờ nghĩ rằng cứ im lặng cúi đầu mà sống thì sẽ được bình yên. Trong chế độ nào cũng thế, người dân phải thấy được thái độ của họ sẽ góp phần tạo nên chính quyền tốt hay xấu cho cuộc sống của họ.

Một điều nữa tôi cần nói thêm, có lẽ rất nhiều người đã nghe, đã hát, đã yêu bài Rừng lá thấp. Nhưng ít người hiểu rằng bài hát đó hát cho những người lính tuyến đầu, cho những bà mẹ người lính bảo vệ tổ quốc. Thì ngày nay, bài hát đó xứng đáng giành cho những người dân lành phải chết vì đại dịch, phải lao đao trên đường về quê, phải chết vì những chai nước của Doctor Ruồi…Chứ không phải bài hát đó, giọt nước mắt đó giành cho đám nghệ sĩ chỉ biết làm giàu cho bản thân, chỉ biết đứng dưới cờ đảng nịnh hót, chỉ biết bám đít đám trọc phú đầu độc dân mình. Đôi khi yêu đó, hát đó, nhưng nên hiểu bài hát đó cho ai và vì ai…

Thương lắm những người dân nước tôi…một dân tộc cả nghìn năm qua luôn oằn mình trong chiến tranh, đau khổ và tủi nhục…

ĐCH/FB

03-10-2021

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 180