Bần Tiện! - "Bao Cho Ra Bao"

Bần Tiện!
 
Ngô Trường An
 
Campuchia miễn phí ăn ở cho 10 quốc gia tham dự SEA game 32. Vậy, kinh phí cho ăn ở của 10 quốc gia trong kỳ thi đấu này khoảng bao nhiêu?

Theo tiết lộ của báo Tuổi Trẻ là, Việt Nam sẽ tiết kiệm được 12 tỷ đồng vì được Campuchia bao ăn ở miễn phí.

Và, theo báo cáo của đoàn thể thao Việt Nam tham dự SEA game lần này với số người tham dự kỷ lục là 1003 người, đông nhất trong 11 nước tham dự.

Như vậy ta tạm hiểu, quốc gia đông người tham dự nhất chỉ tốn 12 tỷ. Còn quốc ít người tham dự như: Đông Timor, Brunei, Lào...cũng chỉ nằm trong độ 5-7 tỷ. Vậy bù qua sớt lại thì chi phí cho ăn ở kỳ SEA game lần này cho 10 quốc gia chỉ khoảng 100 tỷ là thừa!

100 tỷ chỉ bằng nửa cái cổng chào của Quảng Ninh chớ nhiêu! Vậy, so với 1 quốc gia thì số tiền ấy đâu có lớn? Ấy vậy mà báo Tuổi Trẻ lo lắng sợ rằng Campuchia họ cho ăn không no, nấu ăn sợ không ngon...nên báo đăng đàn đánh tiếng trước rằng, hy vọng là Campuchia bao cho ra bao...chớ đừng nói bao từ A đến Z mà để vận động viên ăn đói, uống khát!

Khổ! Với tư duy đặt cái dạ dày lên bàn cân để mặc cả với tinh thần thượng võ, thì dù có đem về hàng trăm huy chương vàng cũng không thể mang lại danh dự cho quốc gia được.

Báo chí gì mà bần tiện quá!

Ngô Trường An
Nguồn FB

"Bao Cho Ra Bao"

Mai Thị Mùi

Nói về nền báo chí kách mệnh nước ta, ngoài sự ngu dốt lâu năm thể hiện qua việc viết sai chính tả, dùng sai nghĩa của từ, câu cú lộn xộn, ý tưởng nghèo nàn, vay mượn, cóp nhặt và hành văn theo một lối mòn thì đến hôm nay nó còn thể hiện tư duy thấp hèn và bố láo hay nói cụ thể hơn là thói mất dạy của lũ viết báo.

Câu “bao cho ra bao” vốn là câu cửa miệng và chỉ dùng trong văn nói giữa một nhóm bạn bè ngang trà, phải lứa với nhau. Trong một tình huống ít nhã nhặn hơn, nó là câu của kẻ hống hách, đại ca, ra lệnh cho đàn em, phe yếu phải phục dịch mình. Nói chung, câu này mang hơi hướm của sự vô học, lếu láo, đầu đường xó chợ. Và tất nhiên không nên dùng trong văn viết.

Thế nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở một tờ báo chính thống? Người ta nói đầu nghĩ gì miệng nói nấy. Trong đầu của những đứa mất dạy kia vốn sẵn tư tưởng ăn quỵt, ăn chực, ăn hôi, ăn ké, ăn gian, ăn giật nên mới có lúc buột miệng nói ra câu đầy trịch thượng như thế.

Và cũng có thêm một câu hỏi, một câu mất dạy như thế sao chúng nó cũng có thể nói được. Đối với người có giáo dục, có ý thức và đạo đức thì mới thấy câu nói ấy là mất dạy, bố láo. Còn phường trí trá, lưu manh chúng coi đó là bình thường. Vì thấy bình thường nên chúng mới ngang nhiên in trên mặt báo ra vẻ hả hê lắm.

Một cái tít báo vừa ngu vừa mất dạy đủ thể hiện tư duy của chính quyền ấy.

Thật, chẳng cần cầm cuốn hộ chiếu đi các nước mới thấy nhục. Ngồi tưởng tượng bọn nước ngoài nó đọc báo nước này đã đủ nhục rồi.

Mai Thị Mùi
Nguồn FB

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 209