Có Những Người Anh Tôi Mến Thương

Có Những Người Anh Tôi Mến Thương

Cầu Muối Quang

Các bạn,

Tôi nhìn tấm hình này rất lâu.Hai người Lính trong tấm hình thuộc binh chủng Nhảy Dù của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Căn cứ theo quân phục mà họ mặc, dù chỉ còn lại cái quần (Các bạn lưu ý, ngày đó bọn Việt cộng bắt buộc các quân nhân Việt Nam Cộng Hòa phải cởi bỏ quân phục, khi chúng đã làm chủ Sài Gòn) thật là khốn nạn, không có một quân đội nào trên thế giới, bắt buộc tù binh phải cởi bỏ quân phục,vì đó là vi phạm những điều khoản về quy chế tù binh. Nhưng với bọn cộng sản rừng rú này thì duy nhất chỉ có chúng nó, đồ súc vật.

Các bạn, 

Hồi xưa đi học, tôi thích nhất bài thơ Cảm Hoài của tướng Đặng Dung.Trong đó có hai câu:
        Thời lai đồ điếu thành công dị
        Vận khứ Anh Hùng ẩm hận đa..

Cái chết của vua tôi đời Hậu Trần cũng để lại trong lòng tôi một niềm thương cảm kính phục người xưa.

Mấy mươi năm sau năm 1975, nhờ có internet, tôi mới may mắn biết đến những tấm hình này.

Các bạn, tôi là con của Lính, sau này lại trở thành Lính con, cho nên suốt thời thơ ấu của tôi, tiếp xúc với những người Lính rất nhiều.

Vì nhà nghèo, má tôi bả phải mở cái tiệm giặt quần áo cho Lính, để nuôi đàn con dại.

Nhà tôi lúc nào cũng lính tráng ra vào tấp nập, những người lính thuộc nhiều binh chủng.

Đa số họ còn rất trẻ, độc thân vui tính, đàn hay hát giỏi mà vẫn giữ được nét oai hùng của lính trận.

Tiệm giặt quần áo của má tôi, lâu lâu cũng phải dọn dẹp bớt cái ngăn đựng quần áo đã giặt ủi xong, bởi vì những bộ quần áo đó không có người đến nhận lại, họ không trở về nữa sau những cuộc hành quân.

Những người không trở lại đó, có người tôi nhớ có người không.

Má tôi bả đem những bộ quần áo này, cho lại những người lính trẻ khác, lính ai cũng nghèo.

Mỗi lần cho đi như những bộ đồ của những người lính trẻ tử trận, tối đến má tôi bả thường hay thắp hương ngoài sân cúng vái.

Hôm nay đây, nhìn lại tấm hình của hai người lính Dù này, tấm hình được chụp trong ngày Sài Gòn thất thủ, tự nhiên tôi lại nhớ đến những người lính trẻ không về sau những cuộc hành quân.

Họ không còn có dịp mặc lại bộ quân phục của mình nữa, vì họ đã tử trận.

Hai người lính trẻ này, cũng sẽ không còn có cơ hội để tiếp tục khoác lên người chiếc áo trận oai hùng của binh chủng nữa.

Chiếc áo nhà binh mà trong một bản nhạc nào có lời hát như sau:
"Áo nhà binh thương lính, lính thương quê, vì đời mà đi".

Ánh mắt của người lính bên tay phải, buồn u uẩn, cái buồn có ai hiểu được chỉ riêng anh.

Ánh mắt ngạo nghễ của người lính bên tay trái nó bi hùng làm sao phải không các bạn?

Và bàn tay, bàn tay đặt lên trên vai người bạn của mình, nó nói lên được hết tình huynh đệ chi binh, tình chiến hữu của những người lính Việt Nam Cộng Hòa.

48 năm trời nhục nhằn đã trôi qua, lần lượt những người con ưu tú của Mẹ Việt Nam, đã lên chuyến tàu thiên cổ, đi về miền miên viễn, bỏ lại một quê hương rách nát tả tơi, một dòng giống kiêu hùng bây giờ trở thành bạc nhược.

Nhiệm vụ Bảo Quốc An Dân
    Nửa đường đứt đoạn.

Không còn những người Lính Việt Nam Cộng Hòa, quê hương tan nát.

Thời gian đã chứng minh điều đó.

Buồn không quê hương?

Cầu Muối Quang
Nguồn FB

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 209