NÓI CHUYỆN VỚI HÀ SĨ PHU
NÓI CHUYỆN VỚI HÀ SĨ PHU
Tác giả: MƯA NGUỒN
Kính thưa Tiến Sĩ Vật Lý Địa Cầu Hà Sĩ Phu Nguyễn Xuân Tụ.
Thưa ông, trong bài trước lấy yếu tố từ bài nhận định của tác giả Nguyễn
thị Cỏ May tôi cũng đã có vài ý kiến với ông về nguồn gốc của các bộ tộc định
cư định canh Bách Việt và dân Du mục Hán tộc. Cũng như vài nét đan thanh về văn
minh văn hóa giữa hai nền văn hóa. Kể cả nơi xuất phát các nền văn minh văn hóa
đó.
Điều không thể chối cãi là các tộc định cư, định canh có nền văn minh
lúa nước và tổ chức xã hội trước các bộ tộc du mục hàng vài ngàn năm.
Khi tìm hiểu về nguồn gốc các dân tộc càng ngày tôi càng hiểu vì sao
quân Hán hay nói chung là người Tàu từ bao nhiêu đời nay chỉ nhất mực rắp tâm
làm sao thôn tính cho xong cái tộc Bách Việt còn tồn tại sau cùng. Tình cờ đọc
được cuốn Lang Đồ Đằng tức Tô Tem Sói. Tôi lại càng hiểu thêm nguồn gốc xuất
phát của các bộ tộc du mục phương Bắc Từ Mãn Châu, Mông Cổ.... tràn xuống phía
Nam. Họ xâm chiến và đồng hóa các dân tộc phương Nam tàn bạo mau chóng làm mất
tăm mất tích trong thời gian ngắn. Rất nhiều nền văn minh tối cổ cùng văn hóa
của họ cũng biến mất theo các cuộc xâm lăng này.
Giáo sư Nguyễn Cao Hách trong bộ sách " Những Vấn Đề Nhân Sinh của
Nam Á Châu " ( ĐH Luật Khoa, Saigon 1974 ) ông có nhận xét : Trong bối
cảnh lịch sử xâm lăng các dân tộc . Những dân tộc xuất phát sinh sống ở các khu
vực phương Bắc phát triển vế chăn nuôi đoàn vật vì hầu hết họ là các bô lạc du
mục. Sống nay đây mai đó. Tánh tình họ thô lỗ, ngôn ngữ cũng không hòa nhã êm
dịu. Họ tàn ác, dạ man, man rợ, thiếu tình cảm lãng mạn. Nhiều bộ lạc sống bằng
nghề cướp bóc. Chuyên môn đi xâm chiếm đất đai của các bộ lạc khác.
Trái lại, các bộ lạc có nguồn gốc xuất phát từ phía Nam tánh tình họ
hiền hòa, vui vẻ, thuận thảo có tổ chức xã hội gia đình, làng xã. Họ sống định
cư, định canh từ lâu nên nghề trồng lúa nước cũng đã phát triển vược bực. Họ quen
sống hòa bình thân mật với bộ lạc xung quanh. Chính vì thế họ thường bị các bộ
lạc phương Bắc tràn xuống cướp bóc xâm chiếm tàn phá.
Thưa ông, tôi vốn dĩ học hành chẳng tới đâu. Chữ nghĩa, trình độ cũng
chỉ đọc thông viết thạo tiếng mẹ đẻ và làm 4 phép toán không sai. Được như thế
là đã hài lòng lắm rồi.
Do đọc bài nhận định của Tiến Sĩ Phan văn Song cũng là nhà khoa học như
ông. Tôi có thêm yếu tố đóng góp cho những cao kiến của ông trong bài "
Hán Văn là một bộ phận cấu thành của tiếng Việt ". Sau khi đọc một thôi
một hồi vài lý giải chứng minh của ông. Tự nhiên như người Hà Lội, làm như có
ai thọc lét tôi. Cười sằng sặc làm như con ma cười nó ám không bằng. Tôi tự nhủ
. Một người có học vị như ông chẳng lẽ còn lẫn lộn giữa Văn Tự và Ngôn Ngữ sao?
Ông có biết là tiếng Việt đầy màu sắc cùng âm thanh không ? Thí dụ khác: ông có
biết ai dịch chữ Bellevue thành đèo Ngoạn Mục không? Ông làm ơn chỉ cho kẻ dốt
nát này hai chữ đó viết ra chữ Nho được nhưng với chữ Nho nó có mô tả được trọn
nghĩa Belle Vue như tiếng Việt không?
Hán văn là một bộ phận cấu thành của tiếng Việt (Hà Sĩ Phu) :
Nguyễn Du
Hán ở đâu mà ông dám phán nó là bộ phân cấu thành tiếng Việt ? Thơ Lục
Bát đấy. Ông tìm đâu ra trên thế giới này, bất cứ thứ ngôn ngữ nào có được
những áng văn bằng thơ tuyệt vời như thế không? Từ cách gieo vận tới cách mô tả
sự việc, tình cảm...kể cả đối chọi nhau về ý, nghĩa, chữ ra trò. Muốn màu sắc
có màu sắc, âm thanh có âm thanh. Tả tình tả cảnh kể cả khai thác phần nội tâm
đều được tất. Chẳng hạn như : " Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ ?
" ( Nguyễn Du ) hay câu khác : " Giở khăn lệ chàng trông từng tấm,
đọc thư tình chàng thấm từng câu " ( Đoàn thị Điểm ). Song Thất Lục Bát
đấy.
Thêm một thí dụ nữa mời ông cùng tham gia :
Hồ Xuân Hương
Xin ông chỉ cho tôi " bộ phận cấu thành ở chỗ nào "? .
Ấy là tôi chưa đi sâu vào chí tiết về nền văn chương học thuật Việt Nam
Cổ lẫn Kim văn. Về phương diện câu đối chắc ông rành sáu câu. Ngôn ngữ Việt Nam
có một kho tàng về cấu đối thật phong phú mà thuần Việt không thôi. Nếu kể ra
thì nhiều vô thiên lủng. Còn văn chương nói lái thì cả đời xài không hết. Hán ở
cái chỗ mô xin ông chỉ giáo.
Còn quá nhiều yếu tố để có thể chứng minh những thí dụ ông nêu ở phần
thượng dẫn rất khiên cưỡng là viết theo yêu cầu của lãnh đạo văn nghệ. Dọn
đường cho chiến lược " tằm ăn rỗi " trong tương lai.
Chẳng lẽ một người mệnh danh là Sĩ Phu Bắc Hà ( Hà Sĩ Phu ) tư tưởng chỉ
có thế thôi sao ? Tiết tháo, danh dự ông bỏ quên chỗ nào? Còn đâu sĩ khí của
một Kẻ Sĩ ? Chẳng lẽ ông cũng lại là một hiện tượng Thái Bá Tân khác sao?
Khẩu khí của ông trong bài rặt một tuồng viết theo đơn đặt hàng mà ngôn
từ cùng thí dụ kiểu này tôi đã được, đã bị nghe đầy tai từ sau 30/4/1975 chứ
không phải bây giờ mới nghe.
Từ cách hành văn, dùng từ ngữ, cách trình bày thuần theo lối viết, lối
nói....Tàu. Chẳng thấy có bóng dáng Việt văn ở chỗ nào cả. Hèn chi !!!...
MƯA NGUỒN.
Nhận xét
Đăng nhận xét