TÔI SỢ HÀ NỘI !
TÔI SỢ HÀ NỘI !
Tôi xa Hà Nội từ những năm cuối thập niên 80 của thế kỷ trước, kể từ ấy tôi cũng ít về thăm nhà, nhưng mỗi lần về tôi đều rất sợ nhất là những lần về gần đây và tôi có một cái cảm giác càng về nhiều tôi lại càng sợ hơn, mặc dù tôi rất yêu Hà Nội.
Tôi sợ cái văn
hóa giao thông bát nháo không luật lệ, tôi sợ cái văn hóa giao tiếp ứng xử chộp
giật kiểu chợ búa. Một cái nữa mà tôi sợ nhất đó là một môi trường đầy ô nhiễm
của khói bụi xe máy cộng với rác rưởi và những con người vô ý thức.
Người ta cứ nói
Hà Nội bây giờ đã đổi mới, hiện đại và lộng lẫy hơn xưa lắm nhưng với tôi có
chăng cũng chỉ được một vài con phố đếm trên đầu ngón tay.
Thực ra, nếu xem
xét thật kỹ với một lăng kính ở nhiều góc độ thì hiện nay đời sống văn hóa của
người Hà Nội đã xuống cấp trầm trọng cho nên mới dẫn đến tình trạng như vậy.
Đúng, nhiều lúc
tôi rất nhớ nhà hay nói đúng ra là nhớ Hà Nội. Tôi muốn về thăm nó, ao ước được
nhìn thấy nó nhưng đến khi về là tôi lại có cái cảm giác sợ Hà Nội và đến khi
ra đi tôi lại thở phào một cách nhẹ nhõm. Quả thực nhiều khi trong tôi luôn có
hai thái cực với những cảm xúc lẫn lộn, bởi tôi rất yêu Hà Nội nhưng bây giờ tôi
lại rất sợ nó.
Hà Nội không chỉ
là quê hương của tôi, nơi tôi được sinh ra và lớn lên cùng với bao thế hệ trong
gia đình mình. Nó còn là thủ đô của đất nước, là trung tâm kinh tế văn hóa của
cả nước, đáng ra phải là nơi văn hóa lịch thiệp đúng với câu ca dao từ ngày xưa
để lại:
“Chẳng thơm cũng
thể hoa nhài
Dẫu không thanh
lịch cũng người Tràng An”.
Thế nhưng không
ít lần khi tôi về thăm nhà đã phải lắc đầu ngán ngẩm và thú thực chỉ mong
đến... ngày đi.
Và lý do cũng
chỉ vì tôi đã được chứng kiến mục sở thị những cảnh giao tiếp hỗn độn, bát nháo
và nhếch nhác của một đô thị được xây dựng, quy hoạch không bài bản.
Người ta thường
nói:
“Thứ nhất kinh
kỳ, thứ nhì phố thị” như một sự tự hào. Nhưng bây giờ cái đó không còn nữa, sự
phồn hoa và thanh lịch của nó đã biến mất để nhường chỗ cho một xã hội biến
tướng lấy quyền lực, đồng tiền và vật chất làm đạo lý.
Nếu một ai đó có
dịp ngồi trên máy bay quan sát đường phố Hà Nội thì thấy các phương tiện tham
gia giao thông trên đường chẳng khác gì một đàn kiến lúc bị vỡ tổ, mạnh con nào
con nấy bò. Chả thế mà bạn tôi khi sang Việt Nam, đến thăm Hà Nội đã không dám
cả qua đường bởi vì rất họ sợ tai nạn.
Còn nếu chẳng
may sơ ý va chạm với ai đó ngoài đường người ta có thể ngay lập tức văng ra
những lời lẽ đầy tục tĩu để đe nẹt và hăm dọa, thậm chí đến mức còn xô xát và
đánh nhau...
Con người ta ở
đây bây giờ đối xử giao tiếp với nhau không còn có sự hào hoa phong nhã nữa, mà
ngược lại tôi đã gặp rất nhiều cảnh chướng tai gai mắt ở ngoài đường thật dữ tợn
và ghê sợ.
Nếu sáng ra đi
mua đồ mà chẳng may một ai đó hỏi người bán hàng, mặc cả mà không mua thì lập
tức sẽ bị nghe những lời nói xúc phạm và khó nghe, thậm chí còn bị chửi và “đốt
vía”...
Nói tóm lại,
hiện nay Hà Nội của tôi càng ngày càng nhiều những người hung hăng, thô lỗ theo
đúng sự “phát triển” của nó.
Nhất là với
những người như tôi xa Hà Nội đã lâu ngày, giờ đây khi quay trở lại cũng phải
giật mình bởi sự thay đổi đến chóng mặt của Hà Nội, tích cực có nhưng thật đáng
tiếc là vẫn còn rất nhiều thay đổi theo chiều hướng tiêu cực.
Hà Nội là một
thủ đô, một trung tâm kinh tế và văn hoá của cả nước, là bộ mặt của Việt Nam mà
cơ sở hạ tầng thì bẩn thỉu, lộn xộn, văn hóa và ý thức con người thì xuống cấp
trầm trọng.
Đành rằng người
ta vẫn biết và thông cảm cho cái gọi là “đang phát triển và hội nhập” nên không
tránh được những mặt trái của nó, nhưng nhiều khi tôi nghĩ dường như Hà Nội của
tôi có nhiều cái mất và đi xuống hơn là so với những cái được.
Tại sao vậy?
Bởi vì cái
“phông” văn hóa của “những người sống ở Hà Nội” thật là kém. Rất
nhiều người ăn mặc bảnh bao, có trình độ bằng cấp học vấn cao nhưng
cách cư xử của họ làm cho tôi không thể nào hiểu nổi.
Cách ứng xử
thật thô thiển đã phản ánh trình độ nhận thức cũng như nhân sinh quan
của họ chỉ dừng lại ở cái mức mà người ta gọi là “văn hóa lùn mà thôi.
Vì vậy Hà Nội của tôi bây giờ dù có phát triển đến đâu đi chăng nữa thì
cũng chỉ là một cái “nồi lẩu” không hơn không kém với đúng nghĩa của nó mà
thôi.
Hà Nội của tôi
bây giờ trong con mắt của người nước ngoài chỉ còn là một cái “mớ bòng
bong” hỗn độn, ngột ngạt với những vụ làm ăn lừa đảo chộp giật. Cuộc sống
thì chi phí đắt đỏ nhưng chất lượng lại rất kém, giao thông thì vấn nạn
và tắc đường. Nói đúng ra, Hà Nội bây giờ không khác gì một cái chợ...
Để đến bây giờ
khi ngồi đây viết lại những dòng chữ này, với một nỗi nhớ thương khắc khoải tôi
cảm thấy thật buồn cho quê hương tôi ngày hôm nay.
Thương lắm, Hà
Nội ơi...
Tuệ Phong.
Nhận xét
Đăng nhận xét