Giang Hồ Bá Đạo : Nhà Tận đã đến lúc tận!
Giang Hồ Bá Đạo
Nhà Tận đã đến lúc tận!
Người Sài Gòn
Ngay sau đó Tô thượng thư liền đăng quang ngôi cửu trùng, bá quan văn võ nhìn thấy vua Lú chết thảm quá, lại sợ đến phiên mình nếu trái ý bề trên bèn quỳ mọp, khấu đầu tung hô thảm thiết: ’Tô Thịt Bò đại vương vạn tuế, vạn vạn tuế…”. Từ trên cao Tô thượng thư mỉm cười hài lòng và truyền cho các quan ai về vị trí nấy, ngoài ra vương còn tấn phong cho thằng em khác cha, khác mẹ, khác ông nội, bà ngoại…; là Xơi Nguyên Xô lên làm trợ lý, chuyên bưng bô để vương dùng khi buồn… ị.
Dù sao Xô cũng là bề tôi trung thành như… chó, cũng chính Xô ‘cấu kết’ cùng các sứ quan nơi xứ tư bản giãy hoài hỏng chịu chết đưa vương đi xơi thịt bò dát vàng của thánh rắc muối cho nên bàn dân trong nước ngứa mắt mới phong tặng cho vương cái xú danh ‘Tô Thịt Bò’ đấy mà. Cho nên có Tô thì phải có Xô, xô… qua xô… lại hỏng trúng thì… trật có sao đâu nà…
Ngày xưa đi sứ thì cầu kỳ, lễ vật phải là loại quý hiếm như voi 9 ngà, gà 9 cựa, ngựa 9 hồng mao, nhưng thời buổi hiện đại bây giờ lại khác, Tô vương đi sứ chỉ vác có cái mình không, trên răng dưới... dế, cùng đoàn tùy tùng đến yết kiến vua Tập Xì Dầu, sau đó thư thả vương móc trong cặp ra bộ hồ sơ thỏa thuận, trong đó ghi nhớ rằng lễ vật của xứ Tận là 3 vùng Đặc Khu Kinh Tế tại Bắc – Trung – Nam sẽ được cho thuê dài hạn, sau hạn kỳ 99 năm nếu xứ Tàu Xì muốn thuê tiếp thì cứ ký contract mới, còn nếu lúc đó có khó khăn thì xứ Tận sẽ… cho luôn vì tổ tiên của xứ Tận đã từng nói: ‘bên kia biên giới là… nhà (bọn hắc xì dầu!), bên này biên giới cũng là nhà… tụi nó luôn!
Sau khi được Tập Xì Dầu ba tăng cho ngôi vị của mình, Tô Thịt Bò trở về cố quốc nghiễm nhiên đăng cơ đứng đầu trăm họ. Trên cao ông Trời ngó xuống, hồn thiên Quốc Tổ phẩn uất khi thấy bọn nhà Tận hèn mạt khốn nạn đến thế cho nên đã sai Long Vương đem thiên binh thiên tướng từ ngoài bốn biển Thái Bình đánh vào xứ Xì Dầu và triều đình nhà Tận. Cơn bão Yagi mà trong nước gọi là cơn bão số 3 đánh tan nát các tỉnh vùng ven của xứ Xì Dầu, ngoài ra còn hạ luôn mấy huyện lỵ, tỉnh thành xứ tận, đất trôi, cát truồi, nhà sập, dân chết, tiếng kêu la thảm thiết đến tận kinh thành, các quan họp nhau lại tìm kế sách để giảm đi phần nào thiệt hại, nhưng trên ngai vàng Tô Thị Bò truyền xuống:
- Bão lũ thì cứ… khoan sức dân, kêu bọn chúng đóng góp, sau đó trước là chia cho các quan nhỏ ở lạc ấp xơi trước, còn lại những thứ không có giá trị thì đem chia cho bọn chúng khỏi chết đói là được rồi, làm gì mà phải xoắn lên cả lũ đến thế?
Trong quan có nhiều người cho rằng kế sách đó không an được lòng dân, sợ dân đói quá thì loạn, ngay lập tức Tô vương truyền dụ:
- Này các khanh, đảng ta là đảng cộng sản, mà cộng là cộng hết tài sản trong dân chúng lại sau đó chia chác cho nhau, xưa nay không cướp của chúng nó thì thôi chứ có đời nào lại xuất công quỹ ra lo cho bọn chúng bao giờ. Nay ý ta đã quyết, ai mà chống lại sẽ bị khép tội ‘chống đảng’ đưa ra ‘xử lý nội bộ’, khai trừ đảng và đuổi về quê chăn vịt, còn hạng thứ dân nào bẻm mép, chỉ trích, chống đối, thì cứ lấy lực lượng ‘thanh kiếm và lá chắn’ ra mà xử, bắt chúng về đội cho cái nón cối là ‘phản động, thù địch’ thì sẽ an ngay…
Các quan (vô) lại bên dưới nghe xong chỉ dụ đều nhất nhất tung hô vạn tuế nhà vua anh minh và chia nhau đi làm, đứa thì kêu đám mỏ làng đăng báo kêu gọi, đứa thì lên truyền hình mô tả thiên tai để hốt tiền trong dân chúng, đứa dàn cảnh chụp hình quay phim ‘các chiến sĩ V+’ quên mình cứu dân, nhưng sau mấy vụ scandal quyên góp ồn ào vừa qua chắc có lẽ bọn thảo dân xứ Tận cũng ngán ngẩm và ê chề cho nên kêu thì cứ kêu, xin thì cứ xin, còn cho hay không… thì… cũng … còn … chưa biết!
Nhận xét
Đăng nhận xét