KHÓC CƯỜI MUÔN NĂM

KHÓC CƯỜI MUÔN NĂM

Hàn Lệ Nhân & TTHY

Việt Nam ta có hơn 4.000 năm văn hiến, biến thiên theo thời gian thời đại, trích và tóm lược từ thế kỷ X đến ngày hôm nay (09/9/2024), trải qua hơn chục triều đại và chế độ tiếp nối nhau yểu thọ ngắn hay dài, đơn cử các triều đại Phong Kiến như 1/ Ngô (939-965), 2/ Đinh (968-980), 3/ tiền Lê (980-1009), 4/ Lý (1009-1225), 5/ Trần (1226-1400), 6/ Hồ (1400-1407), 7/ Lê sơ (1428-1527), 8/ Mạc (1527-1592), 9/ Lê Trung Hưng (1533-1788), 10/ Nguyễn Tây Sơn (1778-1802), 11/ Nguyễn Gia Long (1802-1945), 12/ CHIA ĐÔI ĐẤT NƯỚC: Cộng hoà Nam (Việt Nam Cộng Hoà, 1954-1975) + Cộng sản Bắc (Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, 1954-1975), 13/ THỐNG NHẤT: Cộng Hoà xhcn Việt Nam (Cộng sản chuyên chế độc đảng, 1976-Nay).

Ngẫm lại sự biến thiên của dòng thời gian đã và đang trôi nêu trên, lịch sử càng khẳng định không thể bàn cãi rằng trên cõi ta bà này, chẳng có gì là “quang vinh-vô địch-vĩ đại-muôn năm”, chẳng có gì là bất biến, mà tất cả mọi sự việc đều là tương đối.

Sau nhiều cuộc biến loạn trong nước Tề, công tử Khương Chử Cữu được lập lên làm vua, lấy vương hiệu là Tề Cảnh Công. Một hôm, “Tề Cảnh Công đi chơi núi Ngưu (*), trèo lên mặt thành, đứng ngắm trông rồi tràn trề nước mắt, cảm thán:

- Đẹp quá chừng, đất nước ta thật là sầm uất, thịnh vượng! Thế mà nỡ nào một tuổi một già, bỏ đất nước này mà chết đi. Giả sử xưa nay người ta cứ sống mãi, ta quyết không bỏ đất nước Tề mà đi nơi khác.

Lũ Sử Không, Lương Khưu Cứ thấy vua khóc, cũng khóc theo:

- Chúng tôi đội cơm vua có cơm rau mà ăn, có ngựa hèn, xe xấu mà cưỡi, cũng còn chẳng muốn chết, huống chi nhà vua.

Một mình Án Tử đứng cạnh, cười! Cảnh Công gạt nước mắt, hỏi:

- Quả nhân hôm nay đi chơi thấy cảnh mà buồn. Không và Cứ đều theo quả nhân mà khóc, một mình nhà ngươi cười, là cớ làm sao?

Án Tử thưa:

- Nếu người giỏi mà giữ được mãi đất nước này thì Thái Công, Hoàn Công đã giữ mãi. Nếu người mạnh mà giữ mãi được nước này, thì Trang Công, Linh Công đã giữ mãi. Mấy vua ấy mà giữ mãi, thì ngày nay chắc vua đang mặc áo tơi, đội nón lá, đứng ở giữa cánh đồng, lo việc ruộng nương, có đâu được chỗ này mà đứng, có còn rỗi đâu mà lo đến cái chết. Ấy chỉ vì hết đời này đến đời kia, thay đổi mãi mới đến lượt nhà vua, mà nhà vua lại than khóc thì quả là lạ thật! Bởi thấy bầy tôi siểm nịnh, cho nên tôi cười. Cảnh Công nghe nói, rót chén rượu tự phạt, rồi phạt luôn Không và Cứ mỗi người một chén”.

(Cười người khóc – trích sách Cái Cười Của Thánh Nhân, Thu Giang Nguyễn Duy Cần, trang 338, Sài Gòn 1970).


Nhắc lại: Trong thế kỷ 20, hùng mạnh bá đạo như đế chế Liên Sô, cứ tưởng TA ĐÂY sẽ “quang vinh-vô địch- vĩ đại-muôn năm” nhưng bất ngờ đột tử, rốt cuộc cũng chỉ thọ được 74 năm (1917-1991), rã thành 15 nước Cộng hoà (**). Bởi vậy muốn nói gì thì nói, muốn biện luận gì thì biện luận, dù thế nào đi nữa triều đại nào, chủ nghĩa nào, chế độ nào, chính quyền nào chóng chầy rồi cũng đi qua, riêng quê hương dân tộc may ra trường tồn. Triều đại là triều đại, chế độ là chế độ, đảng phái là đảng phái, đất nước là đất nước, thế cho nên đừng nhập nhằng đánh tráo khái niệm, đánh đồng triều đại, chế độ và đất nước là Một. Yêu đất nước / tổ quốc, yêu dân tộc nhưng không ưa triều đại, chế độ là chuyện rất bình thường, đặc biệt ở các xứ Cộng hoà.

Hàn Lệ Nhân & TTHY

_________________________

(*) Ngư Sơn = Nay thuộc huyện Làm Chi, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.

(**) Đế quốc Liên Sô tan rã thành 15 nước Cộng hoà: Russia (Nga), Armenia, Azerbaijan, Belarus, Estonia, Gruzia (Georgia), Kazakhstan, Kyrgyzstan, Latvia, Litva, Moldova, Tajikistan, Turkmenistan, Ukraine và Uzbekistan.

 


Nhận xét

Bài được quan tâm