Anh Thắng Củi
Anh Thắng Củi
Tác giả: Lê Như Đức
Tôi biết anh là vì gia đình anh là gia đình Việt-nam duy nhất ở chung Apartement với chúng tôi. Tuy bận rộn tối ngày, nhưng chiều nào đi làm về anh cũng đều ghé chỗ chúng tôi đấu láo dăm vài câu rồi mới về nhà. Anh có bệnh nghiền hút thuốc lá và nghiền nói. Đặc biệt mỗi lần mở miệng là phải có tiếng đệm chửi thề. Nhiều khi không biết nói gì, anh cũng mở miệng nói văng tục mấy chữ cho đã miệng. Công, người bạn sống chung với tôi, một lần tỏ ý khó chịu vì cái tính xấu này của anh, đã phải lên tiếng:
- Anh Thắng bớt chửi thề dùm được không" Tôi
nghe không xuôi chút nào cả".
Anh không những không đỏ mặt mà còn tỉnh queo trả
lời:
- ĐM, nói chuyện không chửi thề nói không sướng.
Mày nghe không xuôi tao nói hoài riết cũng phải xuôi. Phải không Hán Không
Dê"
Hán nhìn anh cười trừ, chứ không trả lời. Bạn bè
trong trường thường gọi Hán là Hán Không Dê (g), gọi Công là Công Tử, và chúng
tôi gọi anh là anh Thắng Củi. Cái tên Thắng Củi là do Công Tử đặt tặng anh là
vì da anh đen như cột nhà cháy. Nhưng anh lại diễn giải theo sự hiểu biết đơn
giản của mình:
- Nó sỏ lá tao đó. Nó sỏ lá số một khu này, mày
biết hông" Nó biết tao làm nghề trồng cây cho trường, chân dính sình nên
thúi cẳng nói lái là Thắng Củi.
Công Tử hình như rất rành về cái tính tình bộc trực
của anh nên dễ dãi mỉm cười:
- Khu này chỉ có bốn người Việt. Anh và ba chúng
tôi. Tôi sỏ lá nhất, thì anh cũng đứng thứ hai, thứ ba. Có thua gì đâu. Phải
không anh Thắng Củi".
Anh ú ớ, chửi thề dăm ba câu rồi đi về nhà.
Anh người tầm thước, khuôn mặt xương xẩu với vầng
trán thấp nhưng lại rộng. Da anh ngâm đen có lẽ vì dầm mưa dãi nắng từ thuở
nhỏ. Người anh nẩy nở, bắp thịt rắn chắc, tay chân lại hơi ngắn. Anh không biết
đọc cả tiếng Mỹ lẫn tiếng mẹ đẻ. Anh chửi thề tiếng Việt rất nhuyễn, nói tiếng
Anh rất tầm bậy. Vậy mà anh lại có vợ ngoại quốc.
Cả cuộc đời lẫn cuộc tình của anh thật là ly kỳ và nhiều máu đổ. Anh người miệt
Hậu-giang, chuyên nghề chài tôm, tép, ốc, và cá vùng đồng bằng sông Cửu Long.
Nói chung, anh chài đủ mọi thứ, không chừa thứ gì kể cả cá sấu, theo lời anh
kể. Anh có vợ rất sớm, từ hồi chưa biết... chửi thề.
Ngày nước mất, anh đã được hai trai và một gái.
Những người anh vợ của anh lại vào bưng theo tiếng gọi ngây thơ của Tướng
Trần-văn-Trà thuộc Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, do dó gia đình anh tự nhiên
trở thành có công lớn với cách mạng. Để trở thành gia đình gương mẫu cho hàng
xóm láng giềng, anh và chị phải liên tục tham gia học tập và hội họp. Hết họp
phường, lại họp tổ. Tổ chài tôm rồi lại tổ dân phố.
Một lần họp, vô tình ngứa miệng anh có hỏi thế nào là Chủ Nghĩa Xã Hội và thế
nào là Xã Hội Chủ Nghĩa. Tên ủy viên chính trị như vặn trúng đài, hùng hồn
giảng giải liên tục ba tiếng đồng hồ hơn. Nào là học thuyết Các-Mác, nào là
tinh thần Xì-Ta-Lin-Nít, nào là chủ nghĩa "Mác-Xít Lê-Nin-Nít".
Thằng con út anh cũng bị ngồi học tập lâu nên hâm
đít khóc to. Anh vừa xoa mông nó, vừa lẩm bẩm lặp lại ba cái tiếng Nga dài dòng
bí hiểm nói về một chủ thuyết thật lạ kỳ, khó hiểu: "Móc Đít Đưa Lên Hít".
Vài tháng sau, Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam bị sa
thải sau một lời mỉa mai công bố thống nhất đất nước. Gia đình anh lại may mắn
trở thành vô duyên với cách mạng. Từ dạo ít đi họp tổ, chị hay càu nhàu, giận
hờn. Năm sau, sau một lần cãi nhau với chị, anh bực mình mang thằng út bỏ lên chiếc
ghe đuôi tôm dài hơn mười thước của anh, phóng qua sông đậu bên bờ bãi sậy đối
diện, tìm một sự lắng động trong tâm hồn.
Rủi cho anh, chiều đó bãi sậy lại là chỗ đổ bộ của những người vượt biên. Hai
chiếc ghe đuôi tôm taxi cập vào bãi, đón người chở ra ghe lớn đậu ngoài khơi.
Lúc đổ bộ hỗn độn, nhiều người nhẩy lộn vào ghe anh. Đang lúc anh đứng
"thanh minh thanh nga" thì bộ đội công an biên phòng ùa tới. Sợ hiểu
lầm anh mở máy, rồ ga theo ghe taxi, phóng ra cửa biển.
Sau khi vô tình làm "nghĩa vụ quốc tế"
chở người vượt biên lên ghe lớn, anh quay ghe tính vòng về. Nào ngờ biển Đông
tối đó lại mưa lớn, động mạnh, thổi ghe anh xa bờ hơn, tới hải phận quốc tế.
Sáng hôm sau tầu hàng Na-Uy đi ngang, thấy ghe anh ít người, mừng...dớt đẹp.
Anh lên tầu, gặp thuyền trưởng hỏi, anh khiêm nhượng chỉ đáp ba lần hai chữ
"Việt-nam, Việt-nam, Việt-nam." Người thuyền trưởng nhân hậu chở cả
cha con anh lẫn ghe anh tới tận Tân-gia-ba.
Sau khi cha con anh kiên nhẫn đứng cười mếu, chụp hình với tất cả mọi thủy thủ
trên tầu, họ hùn tiền để đền công đứng chụp hình, biếu anh hơn ngàn đô. Được
tiền, anh lên Cao Ủy Liên-Hiệp-Quốc cầu cứu xin hồi hương. Người thông dịch
lịch duyệt vừa thông dịch, vừa kể anh nghe chuyện một chiếc tầu Việt-nam
Thương-Tín. Anh hồi hộp xin rút đơn vì sợ về học tập cải tạo. Cải tạo anh không
sợ, nhưng nghe hai chữ học tập anh rất ớn vì vốn không ưa họp từ dạo thấy những
cán ngố xuất hiện nơi xóm chài của anh.
Rồi cha con anh cũng tới Mỹ. Anh được một người Mỹ ít tốt bụng ở tiểu bang
Nebraska bảo lãnh. Hắn cung cấp cha con anh thật đầy đủ: chỗ ở tạm, quần áo cũ
và việc làm không đòi hỏi nhiều sinh ngữ. Anh đứng lau, rửa xe trong cây xăng
của hắn...free. Cha con anh ăn, ngủ, và làm tại garage sửa xe gần ba năm.
Một hôm, tên chủ thấy thằng con lên chín của anh có vẻ đã lớn nên bắt ra chùi
xe, thay vì ngồi trong nhà coi phim cartoon. Anh tức mình, tối hôm đó dọn hết
đồ lên một chiếc xe truck tốt nhất, đổ đầy cả hai bình xăng chính lẫn phụ, rồi
cùng thằng út ra đi không từ giã.
Dọc theo quốc lộ 45, anh cứ lần về hướng nam mà phóng. Anh muốn xuống Houston
vì nghe đồn nơi đó nghề chài của anh rất thịnh. Vào đến Dallas, đường phố quá
chằng chịt, anh lạc lối, đổi hướng, bang sang Fort Worth, qua Waco rồi tới
College Station.
Định mệnh đã đưa đẩy cho anh gặp Công Tử ở một tiệm ăn fast food McDonald. Thấy
cha con anh ú ớ không biết mua loại Hamburger nào, Công Tử đứng sau thông dịch
dùm. Sau khi nghe anh kể chuyện quá khứ tỵ nạn, Công Tử dở khóc dở cười không
biết quyết định ra sao nên cho cha con anh về trú tạm chỗ mình.
Hôm sau, Công Tử vào trường hỏi ý kiến ông thầy cố vấn. Thương trò và thương
người gặp cảnh lầm than, ông thầy đưa sự việc lên hội đồng trường. Hội đồng
trường đẩy qua văn phòng Luật sư riêng của trường. Tên chủ Mỹ ở tiểu bang
Nebraska nghe Luật sư dọa, sợ hãi nên đồng ý bồi thường, biếu không anh chiếc
xe truck và sáu ngàn đô.
Nội vụ kết thúc, anh ra riêng, mướn phòng ở đối diện với phòng Công Tử và Hán.
Tuần lễ sau anh nhận việc mới, trồng hoa và cây cho trường. Năm sau tôi vào
trường trọ chung với Công Tử nên gặp cha con anh.
Định mệnh đã đưa năm người Việt tha hương chúng tôi gặp nhau trong một chung cư
cổ của một thành phố nhỏ, hiền hòa, thuộc tiểu bang Texas.
Cuối dãy phòng anh ở, có một thiếu phụ Mỹ, gốc Đan-Mạch cũng cùng cảnh ngộ như
anh, sống đơn chiếc với một con. Tên nàng là Helen. Helen có dòng máu pha của
những tên hải tặc Vikings miền Bắc Âu nên xương to và người cao lớn. Mái tóc
vàng óng, làn da hơi ăn nắng làm Helen trông mạnh khoẻ và đa tình.
Người chồng cũ của Helen là một Luật sư gốc Ý rất giầu có và nổi tiếng là lưu
manh ở Nữu-Ước. Y ăn nói bặt thiệp, đường mật nhưng vẫn thường hay đấu...boxing
với nàng. Nhiều lúc đi party cuối tuần, Helen phải thoa phấn thật dầy để che
đậy những vết thương bầm tím nơi mặt. Xã hội Mỹ, vào cuối thập niên 70, chưa ai
để ý nhiều về chuyện đấm đá trong phòng the nên Helen vẫn phải thường thượng
đài đấu quyền anh với anh chồng vũ phu nặng hơn hai trăm hai mươi lăm cân anh
của mình. Chịu đựng được cũng gần ba năm, Helen phải ôm đứa con trai duy nhất
và bốn con mèo tam thể chạy bỏ của giữ lấy thân khỏi nhà chồng.
Cũng như anh Thắng Củi, Helen cứ hướng Nam mà phóng. Nàng muốn xuống Austin,
thủ phủ của Texas, để tá túc nơi gia đình cô em gái. Nhưng xe nàng chỉ chạy nổi
tới College Station thì banh. Thấy thành phố nhỏ, dân tình hiền hòa, nàng dừng
bước xin nhận nơi này làm quê hương dẫu cho sống có cô đơn.
Một hôm đi làm về, anh Thắng thấy Helen đang tìm cách mang con mèo của nàng kẹt
trên cây tùng cao mọc sát nhà xuống. Anh chạy vội vào phòng khiêng cái thang
nhôm ra giúp Helen. Helen hôm đó mặc cái váy trắng ngà, dài chỉ tới đầu gối.
Anh Thắng đứng dưới giữ thang để Helen leo lên bắt mèo. Helen tay giữ thang,
tay giữ váy chậm chạp trèo lên. Con mèo quái quỷ, quào ngược vào tay Helen làm
nàng giựt mình, hụt chân té khỏi thang.
Anh Thắng vừa hút thuốc vừa kể lại chuyện cũ:
- Tự dưng tao thấy trời đất tối thui hà. Tưởng nhật
thực. Nhè ra nguyên cái váy nó chùm lên đầu tao. Nó nặng thấy ông cố nội tao
luôn. Tao chịu hết nổi té xuống, đầu đụng vào cục gạch vách nhà. Tao vội bò
dậy, thấy váy nó đỏ lòm, tưởng hôm đó là ngày của nó. Thấy đầu đau, tao rờ mới
hay máu mình chứ không phải máu nó.
Mặc dù nghe lại nhiều lần, chúng tôi cũng không thể
nhịn được cười. Hán hỏi lại anh:
- Vậy chứ sao anh Thắng không leo lên bắt mèo dùm em mà lại đứng dưới há họng
nhìn lên".
Anh cười cười đáp:
- Ngu sao mày. Mà sao mày biết tao há họng nhìn lên
hay dzậy".
Ngày cuối tuần, anh cùng con diện đồ thật láng, qua phòng Helen rủ nàng và con
nàng đi date. Sợ Helen quên mất mình, anh vác cả cái thang nhôm theo cho chắc
ăn. Từ cổ chí kim, tôi chắc anh là người duy nhất vác thang tới nhà, rủ em đi
chơi.
Cuối tháng đó, anh nhờ Công Tử xin với Apartement cho anh chuyển phòng qua sát
phòng Helen để impress nàng. Một cuối tuần, Helen và con xuống Austin thăm gia
đình cô em, anh ở nhà phá thủng vách, mở một lối đi thông thương giữa hai phòng
khách của hai nhà để nối tình hữu nghị Việt-Mỹ. Anh rất khéo tay lại nhanh nhẹ
nên hai cái phòng khách trông như một. Khi trở về, Helen nhìn cái lối đi không
nói gì, chỉ chúm chím cười.
Tháng sau, Helen báo tin mừng có thai. Anh chạy vội qua Công Tử nhờ tổ chức đám
cưới.
Đám cưới anh cũng thật đơn giản như con người anh. Bên đàng trai chỉ có ba sinh
viên chúng tôi và thằng cu con anh. Thằng cu năm đó đã lên mười mà vẫn chưa
được có tên Mỹ lẫn tên Việt. Công Tử thường gọi nó là Dick. Lâu ngày trở thành
tên thiệt.
Đàng gái vỏn vẹn vợ chồng em gái Helen từ Austin
xuống dự và Timmy con nàng. Công Tử là phụ rể, em gái Helen là phụ dâu. Chồng
nàng và Hán là witness. Tôi giữ chân tài xế. Quan khách gồm hai đứa bé : Dick
và Timmy.
Trước khi bước lên xe...bông tới nhà thờ làm lễ cưới, anh dặn riêng Công Tử:
- ĐM, mày nhớ nhắc tao khi nào trả lời ông cha
"Yét sờ, ai đù" (Yes, I do) nghe mày.
Công Tử gật đầu, dặn anh lại:
- Nhớ rồi. Còn anh vào nhà thờ làm lễ, làm ơn đừng
sổ tiếng nho nữa được không".
Anh cười hềnh hệch phân bua:
- Tao đâu có muốn đâu mày. ĐM, tại Mỹ nó muốn đó.
Khi không lại "Yét sờ, ai đù".
Sờ thét rồi lại hỏi ai đù.Tôi có hỏi anh dự tính đi
đâu cho Honneymoon. Anh nói chỉ ao ước được qua Cali thăm những người đồng
hương Việt-nam. Anh nói:
- Giờ tao chưa có tiền. Khi nào có, tao dắt con
Helen qua Cali chơi. Nó lấy chồng Việt-nam thì phải tới Cali để được gặp những
người bà con của tụi mình hé mày.
Giống như anh, Công Tử, Hán và tôi cũng đều muốn có
dịp ghé thăm Tiểu Sàigòn, thủ đô của chúng tôi trong những tháng ngày long
đong. Cũng như bất cứ những người Việt tỵ nạn ở hải ngoại, dù giầu sang hay
nghèo hèn, dù học cao hay không học, chúng tôi vẫn thầm hẹn một ngày nào đó sẽ
gặp nhau trên phố Bolsa. Đi trên những đường phố trong Tiểu Sàigòn, dù hình
thức cũng giống như bất cứ thành phố nào trên đất Mỹ, người Việt chúng tôi vẫn
có một cảm giác riêng biệt. Cái cảm giác lâng lâng, ngậm ngùi của những người
mất quê hương, phải đi tìm một địa danh khác để thay thế.
Hai ngày, sau ngày cưới, anh qua chúng tôi mang theo một cái hộp thiếc nhỏ dài
hơn ngang tay, anh đưa Công Tử nói:
- Tao nghe mấy đứa trong trường kể, lấy vợ Mỹ hay
ly dị. Mà ly dị nó sẽ lấy hết nửa gia tài. Tao có chút tiền, mày giữ dùng. Nó
có bỏ, tao cũng không mất gì hết.
Công Tử cười hỏi lại anh:
- Nếu ly dị, Helen có lấy một nửa thì cũng lo cho
con anh chứ con ai đâu. Anh cũng còn được một nửa ăn chơi. Nếu anh đưa tôi, rủi
tôi giựt, anh sẽ mất hết tất cả. Anh tính kỹ chưa".
Anh gãi đầu, bối rối. Công Tử vỗ nhẹ vai anh, giải
thích:
- Vợ Mỹ hay vợ Việt cũng đều là người cả, nếu anh
phụ họ, họ sẽ phụ anh. Anh sống với Helen đàng hoàng, đừng gây sự, đừng khó
chịu, và nhất là đừng đánh đập thì cô ta sẽ ở lại. Anh không phải lo lắng chia
đôi, chia ba gì cả. Còn anh cứ... cà chớn. Đụng một tí là anh gây lộn, có
chuyện, lúc nào cũng phải chiều theo ý mình thì mới yên. Đừng nói gì cô ta,
ngay tôi đây cũng chạy xa nữa là sống chung. Anh hiểu chưa" Cuộc đời thật
đơn giản. Nó hoàn toàn tùy thuộc ở cách đối xử của mình chứ không ở người. Anh
đừng gây nhức đầu thì ai cũng muốn tới vui vẻ, còn anh cứ khó chịu thì ai thèm
gặp. Vợ chồng sống chung thì phải biết hoà hoãn nói chuyện với nhau chứ đừng
hét vào mặt nhau. Một điều nữa, anh nên nhớ kỹ. Anh đối xử với vợ con anh như
thế nào, đừng tưởng giấu được người chung quanh. Họ đều biết hết đó, nhưng vì
lịch sự và không muốn xía chuyện, họ gỉa bộ điếc.
Hán Không Dê có lần lo ngại lâu bền về cuộc tình
duyên của anh, Công Tử có chia sẻ:
- Tạo hóa thật tuyệt vời, mày ạ. Tạo hóa đã sinh ra Helen gặp nhiều đau khổ với
thằng chồng sang trọng, lưu manh thì Tạo hóa cũng phải sinh ra một quái kiệt
như anh Thắng Củi, chất phác, đơn giản, để Helen có chỗ nương thân. Helen chỉ
cần đừng đánh đập, đừng gây chuyện. Nói chuyện nhau, hiểu ti tí cũng không sao,
nhiều khi lại càng tốt. Anh Thắng Củi là đáp số. Rồi mày coi, họ sẽ sống với
nhau tới gìa.
Đã một lần thất bại trong tình trường nên Hán giống
cộng sản, lúc nào cũng đa nghi. Nói đúng như giọng của đồng chí Trường-Chinh
thì cuộc tình thất bại của Hán cũng chỉ là một... tất yếu của lịch sử. Hai khóa
học trước, Hán được dung dăng dung dẻ dắt tay em đi học. Khoá sau, James Dũng
nhập trường với chiếc Z28 sport convertible mới cáo cạnh. Người tình tên Dương
tất yếu phải thích gió mát, ngắm trăng thanh hơn là cuốc bộ nên Hán đành cay
cú, giã từ em.
James Dũng, con của một đại tư bản ở Houston nhưng lại bình dân, hòa đồng.
Chiếc xe sport của Dũng chỉ là một món quà sinh nhật nhỏ năm Dũng mười sáu.
Dũng rất mê điệp viên 007 James Bonds nên ngày mới lên trường thường bắt tay
mọi người, tự xưng: "My name is Dũng, James DũngÏ". Thấy nhiều sinh
viên trong trường bị trở ngại Anh ngữ nên Công Tử phải phiên dịch tên James
Dũng thành Dũng... Dâm cho dễ gọi. Dũng không được vui lắm, phản đối ra mặt.
Sau thấy chị em hay nhắc đến tên luôn, Dũng thích thú, thầm cám ơn.
Khi Dũng cặp Dương, Dũng được mọi người đổi mỹ danh, gọi là Dũng Dương. Dương là hoa khôi của trường chúng tôi năm ấy. Dương có mái tóc thề dài qúa
lưng và làn da tươi mát nên trông rất... dương. Hán thất tình, đau khổ đến
bịnh. Công Tử phải vừa khuyên nhủ, vừa ma mãnh, Hán mới tỉnh. Từ đó chán chường
biến thành Hán Không Dê.
Hán tuy hơi thấp, nhưng to con và đẹp trai, dễ lọt được vào mắt xanh của nhiều
bông hồng trường tôi. Hán lại là tay quần vợt có hạng do dó càng ăn tiền thêm.
Ngày Hán cùng Dương sánh đôi đã đạp gẫy hơn chục bông hồng trong trường. Ngày
Công tử tuyên bố Hán sẽ thành Không Dê, những bông hồng ủ rũ, lặng lẽ biểu tình
không xức dầu thơm 35 ngày đúng.
Thật ra người Dương thích chính là Công Tử. Dương tấn công mấy lần, thấy không
áp phê nên đổi chiến thuật, cặp Hán khiêu khích chơi. Công Tử vẫn phây phây,
chỉ nhìn em nhe răng cười. Dương đành lặng lẽ bỏ cuộc.
Ngày nhìn Hán thất tình, nằm sắp chết vì... Dương qúa nhiều, Công Tử mới kể sự
thật và cho Hán coi hai bức thư tình đẫm ướt lệ mà Dương đã hai lần bạo dạn
viết trao tin. Hán đọc tới đâu tỉnh tới đó.
Sau này, Lệ Hai Dòng, roommate của Dương, có kể tôi nghe chính Công Tử đã nhờ
viết dùm hai lá thư cứu rỗi đó. Lệ rất mê Hán nên sẵng sàng cọp chữ viết của
Dương để cứu bồ. Lệ kể chuyện xưa cho tôi nghe:
- Cuối tuần chị Dương về Houston thăm nhà. Ảnh tới
phòng nhờ em viết thư tình, ký tặng riêng ảnh. Ảnh nằm dài trên giường của chị,
vừa coi football vừa đọc thư cho em viết. Em viết thư, mủi lòng khóc xướt mướt.
Ảnh thì tỉnh queo, nhẩy ầm ầm trên giường khi touchdown. Đọc xong, ảnh còn lấy
chai thuốc xịt nách của chị xịt ướt nhẹp thư, nói phải có mùi thuốc chữa viêm
cánh này anh Hán mới tỉnh, tin là thư thiệt.
Lệ dáng người nhỏ nhắn, nói chuyện khôn ngoan, ngọt
còn hơn mía lùi. So với Dương thì Lệ không mượt mà bằng, nhưng cá tính nhẹ
nhàng đặc biệt của Lệ được mọi người trong trường mến thương. Ngày hội sinh
viên Việt Nam tổ chức đêm thắp đuốc quốc hận 30 tháng 4 đen, Lệ nức nở, khóc
thật mùi, được báo trường đăng trên trang nhất tấm hình bự với hai dòng nước
mắt. Từ đó Lệ được danh hiệu cao qúy: Lệ Hai Dòng. Sau này có nhiều sinh viên
mới tới, không biết chuyện, oái oăm thường gọi lộn là Lệ Giòng Hai.
Bí mật của Lệ Hai Dòng sau này Công Tử có bật mí cho tôi hay:
- Trước khi đốt đuốc tao có gặp riêng nó dặn ráng
tập viết chữ của nhỏ Dương bằng không thằng Hán sẽ phải qua Tầu gặp Hán Cao Tổ
của nó. Đến khi đốt đuốc, nghe đọc diễn văn và phát biểu cảm tưởng, nó mủi
lòng. Phần yêu nước, phần yêu thằng... Hán gian, nó tủi thân khóc quá cỡ. Khi
thấy nhiều phóng viên tới, tao sợ bể độ nên bảo nó về nghỉ sớm. Hùng chủ tịch
không hiểu, phê bình trình độ chính trị của tao còn thấp kém, không biết lợi
dụng hai dòng thác cách mạng đang...chảy.
Trường tôi, Texas A&M University, năm ấy có hơn ba trăm sinh viên Việt nam
trong tổng số gần bốn chục ngàn sinh viên toàn trường. Sinh viên Việt có thể
phân làm hai hạng: hạng dễ yêu và hạng hết yêu. Những sinh viên được may mắn
rời nước năm 75, chưa từng hưởng mùi... Bác nên vừa học, vừa yêu. Còn những
sinh viên vượt biên như Công Tử và tôi, đã một lần được thấy đồng chí
Nguyễn-thị-Định và những bộ đội gái dưới quyền nên ớn đàn bà, chỉ thích học.
Công Tử thường hay đưa ý kiến:
- Việt cộng lúc nào cũng hô hào khoan yêu để giờ hy
sinh cho đất nước. Tao thấy cách hay nhất là dẹp hết hình Bác đi. Cứ trưng hình
đồng chí Nguyễn-thị-Bình nũng nà đang nhe hàm răng ấp chiến lược, chờ đợi được
cụng hàm răng vẩu của Thủ Tướng Phạm-văn-Đồng là cả nước sợ, hết yêu ngay.
Dù sống chung với Hán cùng thành phố hơn mười năm nay, tôi vẫn chưa có dịp gặp
lại y. Công Tử có gặp Hán một lần trong hội chợ Tết năm nào. Hán tay dắt người
tình, tay ôm chó đi đón xuân.
Hán có thầm thì, to nhỏ cho Công Tử nghe:
- Tuy là Việt nam, nhưng nàng thuộc gốc Tây...Ninh.
Đi đâu cũng phải dắt chó mới sang.
Từ dạo đó tôi thấy Công Tử đổi tông, thường gọi y là Hán Lá Mơ.
Thu năm đó, thằng Tommy ra đời. Chúng tôi có ghé qua thăm gia đình anh Thắng
Củi để tặng thằng bé hai bịch tã. Thằng bé mang nhiều giòng máu lai nên thật
khỏe mạnh và bụ bẫm. Công Tử ôm chặt ba đứa nhỏ, nói tôi nghe:
- Đây là con anh, kia là con em, còn đó là con
chúng ta. Anh Thắng giờ đã có đầy đủ. Con Việt, con Mỹ, và con Việt-Mỹ. Ở
Việt-nam, anh lại còn có con...Việt Cộng nữa. Nếu sau này hai nước có bang
giao, cử anh làm ông đại sứ thì số dzách.
Đễ tăng thêm tình hữu nghị, anh trổ thêm hai lối đi qua lại giữa hai nhà. Một
cái ở phòng ngủ và cái kia ở nhà bếp. Công Tử nhìn anh lắc đầu khen:
- Bà Manager của Apartement này mà thấy tác phẩm
của anh chắc phải khóc thét lên vì sung sướng. Đề nghị anh cẩn thận, đừng để bà
ta sướng qúa hóa rồ.
Qua năm Công Tử ra trường, dọn lên Fort Worth làm. Hán cũng tốt nghiệp và về
Houston. Tôi chuyển vào dorm, ở hẳn trong trường để tiết kiệm thời giờ lẫn tiền
bạc.
Anh bùi ngùi:
- Tụi mày đi hết, tao không còn có người mình để
nói chuyện nữa. Thỉnh thoảng rảnh, mày ghé tao chơi đỡ buồn nghen mày. Chắc rồi
tao cũng phải dọn qua Cali. Ở đây mỗi cuối khóa, thấy tụi bay ra đi, tao buồn
thúi ruột.
Hình như chỉ lúc buồn anh mới không chửi thề.
Tôi hiểu tâm trạng của anh rất nhiều. Chính tôi cũng ở trong hoàn cảnh này. Mỗi
cuối khóa, nhìn những người bạn thân ra đi tứ phương, tôi cũng buồn như anh.
Mặc dù chúng tôi đều siết chặt tay nhau, hứa sẽ liên lạc luôn, nhưng chỉ một
hai lần là mất.
Vì qúa bận với việc học, tôi ít có dịp qua thăm gia đình anh. Chỉ lâu lâu thấy
anh đứng trồng cây trong sân trường, tôi dừng lại trò chuyện năm mười phút là
cùng. Ngày tôi ra trường, Công Tử có về mừng và hỏi thăm về anh. Làm lễ phát
bằng xong, chúng tôi ghé qua mới biết gia đình anh đã dọn đi lâu rồi. Công Tử
có hỏi bà Manager. Bà vẫn còn hằn học kể lại:
- Nó sửa lại hai cái phòng thành một mà không hề
xin phép gì cả. Apartement tính thưa nó ra tòa, gia đình nó lén trốn đi không
báo. Trước khi đi, vợ chồng nó còn tới văn phòng giả bộ hỏi xin coi lại hồ sơ
ký cam kết. Mới thấy tập hồ sơ, nó giựt chạy mất tiêu. Giờ muốn thưa kiện, cũng
không có any information.
Đầu thập niên 80, computer chưa thịnh hành lắm. Nhất là ở một apartement nhỏ
này. Tất cả hồ sơ ký giao kèo chỉ giữ lại trong một tập hồ sơ mỏng. Mất nó là
ngọng, không biết đường nào mò. Công Tử nhìn tôi cười nói:
- Cái mưu này nhất định là của Helen. Vợ chồng anh
đã thành một rồi. Khó ai có thể ăn trên họ được nữa. Mình cũng khỏi phải lo cho
họ gặp người ức hiếp.
Tôi biết Công Tử rất có lòng với gia đình anh. Tuy
hay bực mình vì cái tính liều mạng và vô luật lệ của anh, y vẫn thường để ý hỏi
thăm luôn. Tôi đứng nhìn lại hai căn phòng cũ, bồi hồi thầm nghĩ:
- Chắc giờ này anh đang ngồi ở quán ăn nào đó trong
quận cam, vừa uống bia vừa... chửi thề.
Houston, ngày 17/12/2002
Thân tặng anh Thắng và gia đình.
Viết ngày con trai, Lê Đình Tuấn Khoa, chào đời
Lê Như Đức
Nguồn Việt Báo: Anh Thắng Củi
Nhận xét
Đăng nhận xét